One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 831: Sao cậu lại mặc quần áo của Tom (3)

Chương 831: Sao cậu lại mặc quần áo của Tom (3)
Đã hai tháng trôi qua kể từ khi nhận được sự hướng dẫn của Zephyr và bốn tháng đã trôi qua kể từ lần cuối bị Garp dần nhừ tử, Trương Đạt Dã ngày ngày luyện tập cuối cùng đã có thành quả, Haki quan sát xem như có chút thành tựu.
Giờ đây khi so tài cùng những người khác, chỉ cần cậu tập trung tinh thần, dù cho nhắm mắt lại cũng có thể cảm nhận được có người không rõ mặt đang ra chiêu, đồng thời có thể cảm nhận được một cách rõ ràng vị trí của các đồng bạn trên thuyền.
Vấn đề lớn nhất là sau khi mở mắt ra, cậu sẽ khó tập trung tinh thần vì nhìn thấy quá nhiều thứ, điều này cần phải thích ứng một chút.
Trương Đạt Dã tháo vải che mắt xuống: “Tiếp đi, bây giờ tôi mở mắt luyện tập, cậu có thể thả Cờ Yêu ra, lẻn đến điểm mù trong tầm nhìn của tôi để đánh tôi một phát nếu được.”
“Không đánh nữa, tôi muốn ngủ trưa. Anh tìm chú Long đi, hoặc là để Cờ Yêu chơi với anh.” Diệp Ngôn ném Cờ quái vật vàng xuống rồi rời đi.
Đùa nhau à, sở dĩ đồng ý giúp Trương Đạt Dã tập luyện là vì người này vẫn chưa nắm vững Haki quan sát, Diệp Ngôn có thể danh chính ngôn đánh người ta. Giờ thì Trương Đạt Dã đã học được Haki quan sát thì còn giúp cái khỉ gì nữa chứ, chờ bị dần nhừ tử à? Diệp Ngôn tỏ vẻ cậu ta sẽ không làm việc ngốc đó.
“Ơ kìa...?” Trương Đạt Dã không còn cách nào, đành phải nhặt Cờ quái vật vàng, ngẫm nghĩ xem nên gọi ai ra luyện cùng mình.
Hơn một giờ sau, giọng nói vui vẻ của Artoria vang lên từ trong loa phóng thanh: “Đã đến giờ uống trà chiều!”
“Nghỉ ngơi một chút đi.” Trương Đạt Dã nhìn về phía Mã Lão Ngũ và Hoán Triều Giao, hỏi dò: “Đi uống một chén trà không?”
“Thôi khỏi, bọn tôi phải vào trong Cờ quái vật vàng nghỉ ngơi một lát.” Hai Cờ Yêu vừa vung mười mấy cú đấm đánh lén Trương Đạt Dã, dù việc này là do Trương Đạt Dã chủ động yêu cầu nhưng vẫn khiến chúng rất hoảng.
“Được thôi.” Trương Đạt Dã cất Cờ quái vật vàng rồi rời khỏi phòng huấn luyện.
Ngoại trừ Thụy Manh Manh cầm một phần đồ uống và điểm tâm về phòng quan sát, mọi người đều đang vui chơi giải trí trong quán rượu nhỏ.
Trương Đạt Dã hỏi: “Vivi lên thuyền được hai ngày rồi, đã quen chưa em?”
Vivi đáp: “Quen rồi ạ. Tom nấu ăn siêu ngon! Ngoại trừ ngày đầu tiên đến đây em vui quá nên không ngủ được ra thì đều tốt lắm. Rèn luyện chung với Wendy rất vui, chơi với Perona cũng rất vui!”
Perona giật mình kêu lên: “Á, Vivi, cậu bán đứng tớ!”
“Hả?” Vivi nghi hoặc: “Nhưng mà tớ chưa hề nói cậu lười biếng mà?”
“Ơ? Hình như vậy.” Perona suy ngẫm một chút: “Không đúng! Cậu vừa nói ra rồi kìa?!”
“Á, tớ xin lỗi!”
Thỉnh thoảng cô nhóc Vivi khá là ngây ngốc.
Trương Đạt Dã búng trán Perona coi như trừng phạt, dù không dùng sức gì nhiều nhưng Perona vẫn ngân ngấn nước mắt rất chi là tội nghiệp, lại còn kéo Wendy xin chữa trị nữa chứ.
Đùa giỡn một hồi, Perona hỏi: "Khi nào chúng ta mới tới được đảo kế tiếp ạ?"
Sharkler trả lời: "Ngày kia hoặc ngày kìa gì đó, trong trường hợp không gặp phải thời tiết ác liệt."
"À..." Perona dùng ống hút hút một ngụm nước trái cây thật to, hai má phồng lên, nuốt xuống rồi mới ngập ngừng nói: "Thế chờ đến lúc lên đảo có thể phát nhiều tiền tiêu vặt chút không?"
Trương Đạt Dã hỏi: "Em muốn mua gì à?"
Perona đáp: "Em mua quần áo, rất nhiều quần áo đều không mặc vừa nữa rồi."
"Quần áo á? Em... béo lên à?" Trương Đạt Dã quan sát cô nhóc một vòng: "Đã bảo ăn ít đồ ngọt thôi, rèn luyện nhiều vào, cứ không nghe người ta cơ."
"Anh mới béo thì có!" Perona dằn mạnh hai tay xuống bàn đứng bật dậy, phản bác: "Người ta cao lên! Trước kia em cao ngang với Wendy, giờ đã cao hơn Wendy gần nửa cái đầu rồi!"
"Hở?" Cô nhóc không nói thì Trương Đạt Dã còn không để ý: "Thế Wendy..."
Wendy đã rúc vào góc ghế sô pha, ôm chân chôn mặt vào đầu gối, đỉnh đầu âm trầm như muốn mưa tới nơi.
Carla hơi đồng tình trả lời thay cho cô bé: "Wendy thì không cao thêm chút nào ạ."
"À à, đừng để ý." Trương Đạt Dã vội vàng an ủi: "Wendy cao hơn Vivi còn gì."
Wendy ngẩng đầu nhìn thoáng qua Vivi, sau đó càng tủi thân hơn.
"Sao lại lôi em vào? Anh Đạt Dã quá đáng thật đấy.Với cả em còn chưa đầy 8 tuổi, chị Wendy 12 tuổi rồi đấy." Vivi chống nạnh.
"..." Một tiếng chị làm Wendy mừng rỡ một chút, lên tinh thần nói: "Em… em… chỉ là em phát triển hơi chậm thôi, nhất định sẽ cao lên!"
Mọi người đều không đành lòng đả kích cô bé thêm nữa, Trương Đạt Dã thì thầm với Perona: "Lần sau so chiều cao thì đi so với Artoria ấy nhé."
Dù sao Artoria cũng sẽ không cao thêm nữa.
"Em biết rồi." Perona ngoan ngoãn gật đầu.
Carla thở dài nhắc nhở: "Thính lực của Wendy rất tốt, phiền mọi người lần sau nói nhỏ thôi."
Trương Đạt Dã và Perona giật thót, quả nhiên thấy Wendy lại rúc vào góc ghế sô pha mất rồi.
À thì…
Bạn cần đăng nhập để bình luận