One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 869: Katakuri (2)

Chương 869: Katakuri (2)
Đến khi Dacquoise tạm biệt rời đi, Katakuri rơi vào trầm tư. Hay là mình khống chế khả năng nhìn thấy tương lai một chút nhỉ, cảm giác rất ảnh hưởng cuộc trao đổi giữa các anh em trai và chị em gái.
"Ồ?" Katakuri nhìn thời gian, không nghĩ nữa.
Bởi vì đến giờ trà chiều rồi, đó là thời gian thoải mái nhất trong ngày của hắn, không cần duy trì hình tượng người anh hoàn hảo, có thể nhàn nhã nằm xuống hưởng thụ donut ngọt ngào ngon lành.
...
Mấy ngày sau đó, cuộc sống của đoàn du lịch Hope khá là an ổn.
Bởi vì đảo Jaya tính là đảo hải tặc có tiếng, thành ra mấy hôm nay có kha khá hải tặc tin tức bế tắc chạy tới nơi này gây chuyện, cũng có vài hải tặc tin tức tương đối linh thông thì định tới xử đoàn du lịch Hope, dương danh biển khơi.
Nhưng đám Trương Đạt Dã chưa kịp ra tay đâu, Hina đã dẫn cấp dưới xử lý xong xuôi. Hải quân tới trú đóng nơi này cũng đều là tinh anh tới từ trung tâm, muốn xử đám hải tặc không có danh tiếng này chỉ là chuyện muỗi.
Nhờ phúc đám hải tặc này, Trương Đạt Dã lại có thêm một khoản thu nhập nho nhỏ. Hina chủ động đưa chút tài sản của hải tặc cho Trương Đạt Dã, điều kiện là bọn họ đừng nhúng tay vào chiến đấu.
Trương Đạt Dã thoáng suy nghĩ là hiểu ý tứ của cô ấy. Hải quân vừa đến, cần một ít trận thắng để tạo uy vọng cho bọn họ trong lòng cư dân, vậy thì tiến hành công việc về sau cũng dễ dàng hơn nhiều.
Chỉ cần gì không làm gì là có thể cầm tiền, lại còn kiếm được ân huệ, Trương Đạt Dã đương nhiên không từ chối.
Nhưng cậu suy nghĩ một chút, cuối cùng nhờ Sharkler dùng Cá mập khổng lồ dẫn Vivi mai phục ở gần chiến trường để xem cuộc chiến, cho cô bé hiểu rõ hơn về phương thức chiến đấu của người bình thường khi đối mặt hải tặc.
Phương thức chiến đấu của đoàn Hope với hải tặc quá dị dạng, nhiều khi tốn tâm tư bảo vệ thuyền hải tặc còn hơn bảo vệ Hope.
Pho tượng Tom ở đầu thuyền xụ mặt mèo. Đây chính là nguyên nhân nó không muốn bị phát hiện. Nếu để cái tên Trương Đạt Dã kia phát hiện nó nhúc nhích được thì có khi sau này mặc cho nó tự bảo vệ mình ấy chứ.
Chuyện của hải tặc đến đây thôi, nói về cuộc sống tại đảo Jaya thì mọi người đã thăm thú một lượt hòn đảo này rồi.
Thị trấn Mock ở bán đảo Tây rất thích hợp mua sắm và ăn uống, bởi vì nơi này là hải tặc cố ý giữ lại để bản thân ăn uống vui đùa nên có đầy đủ các cơ sở giải trí, thậm chí còn có khách sạn lớn thoải mái lại sang trọng.
Rừng rậm ở nửa bán đảo Đông thích hợp đi thám hiểm, bên trong có đủ loại sinh vật kỳ lạ như rết, bọ ngựa, dế, bọ rùa… Nếu là người đàn ông đứng ở đỉnh chuỗi thức ăn kia tới đây thì chắc đã ngấu nghiến rồi.
Tiếc là đoàn du lịch Hope không có cái phúc miệng này, tuy mấy loli tùy tiện là có thể giải quyết cả một đám nhưng thấy đống côn trùng rậm rạp chằng chịt thì vẫn sợ đến mức thét chói tai liên tục.
Trương Đạt Dã cảm thấy khó hiểu nhất là Perona. Rõ ràng có thể thoải mái thản nhiên qua lại giữa đám zombie, thế mà bị mấy con bọ dọa cho tái mặt. Không hiểu nguyên lý gì luôn.
Cậu cũng từng nghĩ tới chuyện chiên, rán, xào, nướng mấy thứ này không, tiếc là bị mọi người cản lại. Cả đoàn ôm Tom đi luôn, bày tỏ tuyệt không không cho Tom nấu mấy thứ gớm ghiếc này.
Trương Đạt Dã tiếc nuối. Ban đầu ở trên mấy cái đảo bay của Sư Tử Vàng, gặp đám bọ cạp to như thế mà cũng không thấy mấy cô nàng đổi sắc cơ mà.
Artoria nóng lòng muốn thử cũng hơi tiếc nuối, chỉ có thể săn một con heo rừng cho đỡ thèm.
Sau khi du lịch rừng rậm, mọi người tìm được thứ lạ: "Ngôi nhà kia là thế nào? Sao chỉ xây một nửa, lại còn sát ngay bên bờ nữa chứ?"
Trương Đạt Dã nói: "Cái kia à? Một nửa khác chắc bị hải lưu Skypie cuốn theo rồi."
"Hải lưu Skypie? Giống kiểu chúng ta gặp ở đảo Thú Lạ ấy à?" Thụy Manh Manh còn nhớ như in lần Hope bị hải lưu thổi bay.
"Na ná thế đấy, nhưng quy mô lớn hơn nhiều, có thể đưa thuyền lên tới trên tầng trời cách mấy nghìn mét, hơn mười nghìn mét nữa cơ." Trương Đạt Dã nói: "Mọi người đã đọc quyển 'Vua nói dối Norland' trong thư viện thuyền mình chưa?"
Perona nói: "Đấy không phải truyện cổ tích à? Ai mà thèm đọc thứ ngây thơ đấy chứ!"
"Thế à?" Trương Đạt Dã hỏi: "Trả lời câu hỏi: Norland chết thế nào?"
"Bị xử tử vì lừa quốc vương, nói rằng mình tìm được thành phố Vàng..." Perona nhớ lại cảm giác cả ngày học thuộc quy tắc học sinh tiểu học bị kiểm tra, vô thức trả lời rồi mới vội bụm miệng mình.
Trương Đạt Dã buồn cười nhìn cô nhóc, bắt chước giọng nhóc vừa rồi: "Ai mà thèm đọc thứ ngây thơ ấy chứ!"
Mặt Perona đỏ bừng, dậm chân nói: "Đọc rồi thì sao hả! Liên quan gì đến đề tài vừa nãy!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận