One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 686: Đoàn tụ và… cá nhảy (1)

Chương 686: Đoàn tụ và… cá nhảy (1)
“Uu~ Uu~” Laboon dùng tiếng kêu nhẹ nhàng đáp lại.
“Thật ư?” Crocus nở nụ cười: “Thật tuyệt khi nghe các bạn nói như vậy. Còn nữa, xin chúc mừng hai bạn xa cách gặp lại nhé!”
“Uu~ Uu~”
“Cảm ơn!” Sau khi Brook nói cảm ơn lần nữa thì nhìn về phía nhóm Trương Đạt Dã: “Cảm ơn mọi người đã chăm sóc kẻ hèn này suốt chặng đường, nếu như không có mọi người thì tôi không biết phải đến khi nào mới có thể gặp được Laboon. Tôi thật sự vô cùng cảm kích ân tình của mọi người!”
Trương Đạt Dã mỉm cười nói: “Đừng nói lời khách sáo như vậy, chú cũng giúp chúng tôi rất nhiều việc trong suốt chặng đường còn gì.”
Wendy đồng ý: “Đúng ạ, cùng đi thuyền lâu như vậy, mọi người đều là đồng bạn rồi chứ ạ?”
Perona xoắn xuýt: “Mặc dù chú là bộ xương biến thái nhưng miễn cưỡng tính là đồng bạn vậy.”
“Đúng vậy.” Những người khác cũng đồng thanh, mấy truyện cười lạnh của Brook đã mang đến cho mọi người rất nhiều niềm vui trong suốt chặng đường, chú ấy chơi nhạc cụ và ca hát đều rất tuyệt, khi đánh nhau cũng chưa từng chùn bước, thật sự là một đồng bạn xịn.
“Yohohoho ~ Tôi thực sự không nên khách sáo với mọi người như thế.” Brook chỉnh lại chiếc nơ trên cổ áo, không hề khách sáo nữa: “Vậy tiểu thư Artoria và tiểu thư Thụy Manh Manh ơi, có thể cho tôi xem quần lót của 2 người một chút không?”
“Đi chết đi! Đồ biến thái!” Trương Đạt Dã dùng một cú đấm hạ gục Brook, mọi người vây quanh đấm đá chú ấy 1 trận. Bộ xương khô biến thái này không xứng được người ta đối xử lịch sự!
Brook ngã trên mặt đất, cất tiếng cười không phân biệt được là đau đớn hay vui vẻ: “Yoho~ Yohohoho~ Tôi đã chết một lần rồi~”
“Vậy thì chết thêm lần nữa đi!”
“Uu~” Laboon hoàn toàn không hề lo lắng chút nào khi thấy Brook bị đánh hội đồng, ngược lại còn vui sướng khi chứng kiến cảnh tượng này ấy chứ. Mấy chục năm trước hình như mọi người cũng đùa giỡn như thế này nhỉ?
Trong lúc mọi người cười đùa, Tom nhìn chằm chằm Laboon và chảy nước miếng. Chủ nhân đã nói rằng cá voi quá lớn, một nồi không đủ hầm. Hóa ra chủ nhân không lừa nó, dù cá voi không phải cá, nhưng ai bảo nó sinh sống trong biển, lại còn lớn lên thành hình dáng của con cá chứ?
Tom đã suy nghĩ phương pháp xẻ thịt một con cá voi như thế nào và bộ phận nào nấu món gì… Dù độ khó hơi cao nhưng nó tin tưởng rằng sẽ có người hỗ trợ nó.
Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng Laboon, nó cảm giác như thể mình bị thiên địch nào đó nhắm tới. Khi nhìn thoáng qua Tom, Laboon lập tức phủ nhận suy nghĩ của mình, ảo giác, chắc chắn là ảo giác, chỉ là một con mèo nhỏ thì có thể gây nguy hiểm gì được.
Sau trận đùa giỡn, Trương Đạt Dã đề nghị: “Để chúc mừng Brook trùng phùng với Laboon, chúng ta hãy tổ chức một bữa tiệc đi!”
“Đồng ý!” Người đầu tiên giơ tay tán thành không cần nghĩ cũng biết là ai. Trương Đạt Dã vô cùng muốn tin rằng sở dĩ Artoria phản ứng nhanh như vậy chỉ đơn thuần là vui thay cho Brook chứ hoàn toàn không có ý gì khác.
Đương nhiên, những người khác cũng sẽ không làm mất hứng, sau khi bày tỏ sự đồng ý, bọn họ bắt đầu khuân đồ từ trên thuyền xuống, thủ kho Thụy Manh Manh đã kiểm kê sẵn nguyên liệu nấu ăn, chuẩn bị hỗ trợ Tom nấu ăn bất cứ lúc nào.
Mà Tom đã cầm dao nĩa ra, hai mắt nhìn Laboon đăm đăm, nếu để ý kỹ còn có thể nhìn thấy trong mỗi đồng tử của nó đều có một con cá voi nhỏ đang bơi lội.
Laboon bị ánh mắt của Tom dọa sợ, lặng lẽ bơi ra cách xa bờ.
Chỉ là nó đã đánh giá thấp khả năng hành động cực mạnh của Tom, một vùng biển nhỏ mà thôi, sao đủ sức ngăn cản sự nhiệt tình của nó.
Hai chân Tom rời khỏi mặt đất, chạy lấy đà mấy bước trong không khí rồi định lao ra ngoài, cũng may Trương Đạt Dã vừa nhìn đã nhận ra ý đồ nham hiểm của Tom nên kịp thời đưa tay ra túm lấy phần thịt gáy của nó, cậu vừa đưa nó lên trước mắt vừa giáo dục: “Laboon là đồng bạn, không... ủa… đâu rồi?”
Trương Đạt Dã nhìn kỹ hơn thì phát hiện Tom đâu mất tiêu, chỉ có một chiếc áo khoác lông mèo dư lại. Cậu tìm kiếm từ trên xuống dưới cũng không phát hiện chiếc khóa kéo nào.
Còn Tom thì đang bám trên thân Laboon, liếm môi và giơ dao dĩa lên.
“Đừng mà cậu Tom! Laboon không phải đồ ăn đâu!!” Brook sợ hãi hét lên và chạy lướt mặt biển.
Hắn biết rất rõ sức mạnh hủy diệt của Tom, dù Laboon có hình thể to lớn nhưng nếu nó thật sự đánh nhau với Tom thì chỉ có chịu thiệt mà thôi! Ít nhất trên đầu nó chắc chắn sẽ có thêm mấy cục u to nữa.
Có điều chưa kịp đợi Brook đuổi tới thì Tom cũng không ra tay nổi nữa, bởi vì một trận gió lạnh thổi qua, Tom vội vứt dao dĩa xuống ôm lấy mình run lẩy bẩy.
Trương Đạt Dã giơ áo khoác lông mèo trong tay lên, Tom nhìn cậu rồi lại nhìn làn da hồng hào của mình và chiếc quần cộc sọc dọc đỏ trắng, mặt mèo đỏ ửng rồi chạy vèo trở về.
Bạn cần đăng nhập để bình luận