One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 475: Gấp, online chờ (3)

Chương 475: Gấp, online chờ (3)
“Ước mơ của con là trở thành kiếm sĩ vĩ đại nhất thế giới. Dù trả giá nào con cũng muốn thực hiện cho bằng được!" Kuina kiên định nói, sau đó nhìn về phía Artoria… Cô bé tin phục Artoria nhất, muốn được một đáp án.
Zoro ngây ra một lát mới kịp phản ứng, hét lên: "Thật gian xảo! Kuina muốn ra biển thì tớ cũng phải đi!"
"Sau khi ra biển có thể mở mang tầm mắt, có thể chiến đấu với vô số kẻ mạnh, có thể gặp phải đủ loại nguy hiểm. Dưới áp lực như thế thật sự giúp người ta nhanh chóng lớn lên." Artoria suy nghĩ một chút tài nghệ Kuina và Zoro triển lộ ngày hôm qua: "Nhưng tiêu chuẩn của hai em chưa đạt tới trình độ cần áp lực như vậy để tiến bộ. Vẫn nên luyện tập chăm chỉ một thời gian nữa."
Kuina há hốc mồm, hơi mất mát: "Vậy ạ? Em sẽ cố gắng."
Zoro hỏi: "Vậy phải mạnh tới trình độ nào mới có thể ra biển?"
"Muốn ra khơi thì ít nhất phải đạt tiêu chuẩn cỡ anh mới được." Trương Đạt Dã vội vàng tiếp lời. Cậu sợ Kuina và Zoro ra biển trước thời hạn vì noi gương mình, sau đó vừa ra tới cửa biển đã bị người chém chết, thế thì tạo nghiệt lắm.
Hai người này bây giờ một đứa 11 tuổi, một đứa 9 tuổi. Dù thiên phú kiếm đạo tốt, tố chất cơ thể cũng hạn chế hai đứa. Dù là lâm chiến bùng nổ một phen cũng chỉ đạt cỡ kiếm hoàng kiếm thánh mà thôi, gặp phải hải tặc truy nã 1 triệu là toi cơm rồi.
Cho nên Trương Đạt Dã quyết định làm mẫu cho hai đứa. Cậu cầm một thanh kiếm bình thường lên, đi về phía tạ sắt Zoro dùng để hít đất.
Các đệ tử trong sân bàn tán sôi nổi hẳn lên:
"Chẳng… chẳng lẽ anh ấy có thể chặt đứt sắt thép à?"
"Nhưng anh ấy cầm kiếm bình thường mà!"
"Anh ấy cũng là kẻ mạnh từ Đại Hải Trình tới. Nói không chừng làm được thật đấy."
Kuina và Zoro cũng trợn to hai mắt nhìn.
Trương Đạt Dã giơ kiếm lên, nhắm thẳng tạ sắt, vung tay chém xuống.
Chỉ nghe một tiếng ‘keng’ vang lên, kiếm va chạm với tạ sắt, lửa bắn tung tóe, tạ sắt hoàn hảo không chút sứt mẻ.
Mà thanh kiếm kia bắn ngược trở về, còn chấn động với tần suất cao, biên độ lớn. Thân kiếm rung mạnh đến mức truyền cả lên người Trương Đạt Dã.
Hai chân Trương Đạt Dã cách khỏi mặt đất, cả người cũng rung theo kiếm, loáng thoáng còn nghe được nhạc nền ‘tưng ưng~’.
Cả người lẫn kiếm rung giữa không trung 5 giây mới rơi xuống đất.
Thật là phản khoa học nhá. Tôi vừa học được chém sắt cơ mà! Giờ nỗi lòng Trương Đạt Dã tràn đầy đều là: ‘Xong đời, làm mẫu thất bại thì tính sao đây. Gấp! Online chờ.’
Cảm nhận được ánh mắt của quần chúng vây xem, Trương Đạt Dã ngượng không chịu được.
Trương Đạt Dã đằng hắng: "Khụ khụ, ban nãy là tôi chứng minh cho mọi người thanh kiếm này là kiếm bình thường thật, không thể chém sắt như chém bùn…"
"Horoho... ức..."
"Méo há há ha ha ha..."
"Yoho. . . Yohohohoho..."
Perona vô tình bật cười, nhưng vì sợ bị trả thù nên vội che miệng lại, nhịn muốn rơi nước mắt.
Tom thì không nể mặt chút nào hết, ôm bụng cười phá lên, làm Brook cũng bị nó lây nhiễm, cười không ngừng được.
Những người khác ít nhiều còn để ý đến mặt mũi của Trương Đạt Dã nên cố gắng nín cười, đám đệ tử của võ đường thì không dám lên tiếng gì cả, gắng sức nhắc nhở bản thân rằng người ta là khách, không được thất lễ, không được phép thất lễ.
Trương Đạt Dã nhìn vẻ mặt của mọi người, cảm thấy tai nóng rần lên: "Tôi đang làm chuyện rất nghiêm túc, mọi người đừng cười!"
"Khì~ "
"Ha ha..."
"Khì... Khụ khụ khụ.."
Quần chúng vây xem ngày càng không nhịn nổi, Brook hơi tém lại một tí chứ Tom thì càng cười càng lớn tiếng.
Trương Đạt Dã thẹn quá thành giận vớt Tom lên ném nó ra ngoài tường vây, lần nữa nâng kiếm, điều chỉnh tâm trạng.
"Huýt~huýt~~" Tiếng huýt gió vang lên, Trương Đạt Dã ngẩng đầu thấy Tom đang bám trên đầu tường ló đầu, cười híp mắt ngoắc tay với cậu… Xem ra lực cánh tay của Tom không tồi, dùng 1 tay giữ được cả mèo, còn có thể giữ tư thế thẳng thắn.
Trương Đạt Dã hít thở sâu, lau mặt thật mạnh. Mèo nhà mình, không tức, không tức...
Vất vả lắm mới ngó lơ Tom làm trò, bỏ qua những quấy nhiễu linh tinh, Trương Đạt Dã vung tay chém xuống, tạ sắt dưới đất bị chém làm đôi từ chính giữa.
"Cắt ra rồi!"
"Cắt ra được thật kìa!"
"Giỏi quá!"
Xung quanh cuối cùng có tiếng thán phục, Trương Đạt Dã thoáng vui vẻ. Thế này mới bình thường chứ, cuối cùng mình cũng có được chút tôn nghiêm cao thủ nhỉ?
Nghĩ mà xem, Trương mỗ này chăm học khổ luyện lâu như vậy, hiếm khi hiển thánh một lần trước mặt người khác còn phải gặp trắc trở chông gai, thật là bi ai.
Lúc này Tom trên đầu tường vỗ tay, trung gian còn kèm theo tiếng huýt sáo ủng hộ. Nó đã nghiêm túc kiểm điểm, chủ nhân ném nó ra chắc chắn là vì nó vừa cười nhạo ngài ấy, thế thì bây giờ cổ vũ là không sai được.
Tom là một cổ động viên hợp cách, dưới sự dẫn dắt của nó, toàn bộ đệ tử trong võ đường cũng vỗ tay ủng hộ, huýt sáo theo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận