One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 669: Thị trấn Logue (1)

Chương 669: Thị trấn Logue (1)
Thế là mọi người dần quen với cảnh một con cá voi cao bằng một người va trái đụng phải khắp Hope.
“Phát hiện có thuyền đằng trước, nhìn cờ thì hình như là thuyền buôn.” Giọng Thụy Manh Manh từ đài quan sát truyền đến, bởi vì không phải thuyền hải tặc, cô cũng đoán giờ này Diệp Ngôn đang ngủ bù nên không dùng loa phóng thanh.
“Thuyền buôn à, thật hiếm thấy.” Trương Đạt Dã đứng ở mũi thuyền nhìn ra xa, là một lá cờ xa lạ, nền cờ không phải màu đen, cũng không có hình đầu lâu gì đó, chắc là thuyền buôn bình thường.
Cậu liếc nhìn Artoria đang câu cá cùng Tom, thấy cô không phản ứng thì xem ra không có gì nguy hiểm. Trương Đạt Dã nói: “Cứ lái thuyền như bình thường là được, không cần phải để ý đến bọn họ.”
Hai chiếc thuyền đi ngược chiều nhau, đối phương cũng nhanh chóng phát hiện ra Hope, tốc độ của thuyền dường như chậm lại một chút, cũng thoáng điều chỉnh hướng đi như thể đang nhường đường, đại khái là biểu đạt mình không có địch ý.
Chẳng mấy chốc, khoảng cách giữa hai chiếc thuyền ngày càng gần, chỉ thấy thuyền trưởng thuyền buôn đối diện dẫn theo mấy tên hộ vệ đứng ở mũi thuyền, nhìn qua thì thuyền trưởng cũng không quá lớn tuổi: “Xin hỏi các bạn là đoàn du lịch Hope phải không?”
“Đúng vậy, xin hỏi ngài là?” Trương Đạt Dã được người khác nhận ra cũng không cảm thấy kỳ lạ, dù gì đoàn du lịch Hope cũng được tính là minh tinh tại biển Đông còn gì.
Đặc biệt là sau khi tin tức bọn họ bắt được băng hải tặc Arlong được truyền đi, dù “đại hải tặc” Arlong này đến biển Đông chưa bao lâu nhưng mức truy nã là thật, sức uy hiếp khá cao.
Kể từ đó, số lượng hải tặc đuổi theo bọn họ để tìm kho báu của hải tặc Woonan cũng giảm hẳn. Giờ thì chỉ thỉnh thoảng gặp phải vài tên khờ, gà đến nỗi không thể chống chọi qua giai đoạn đấu pháo. Loại người như thể chỉ có thể trở thành bia ngắm bằng thuyền cho nhóm Trương Đạt Dã chơi trò bắn pháo, cống hiến trác tuyệt cho công cuộc giết thời gian của mọi người.
“Xin chào, tôi là Wright, hội trưởng thương hội Goldshire, rất vinh hạnh được gặp ngài.” Nói đến đây, Wright hơi xấu hổ: “Dù tự xưng là thương hội nhưng thật ra chúng tôi cũng chỉ có một chiếc thuyền này, còn kém xa so với thương hội chân chính.”
Trương Đạt Dã cảm thấy cái tên này nghe quen tai như quán trọ Duyệt Lai trong võ hiệp vậy. Cậu thuận miệng khích lệ: “Cố lên, một ngày nào đó sẽ trở thành thương hội lớn thôi.”
Wright hơi kích động: “Cảm ơn ngài đã cổ vũ! Không dám giấu ngài, đây là câu cổ vũ duy nhất tôi nghe được trong nửa năm ra khơi, ngay cả người nhà cũng không hề ủng hộ tôi như vậy. Tôi thật sự rất vui!”
Đây là thanh niên có chí hướng, tự mình ra ngoài lập nghiệp chăm chỉ bất chấp áp lực từ gia đình nha. Điều khiến Trương Đạt Dã vui mừng là người này ra khơi theo đuổi ước mơ chứ không bước lên con đường làm hải tặc. Nghĩ đến môi trường kinh doanh khắc nghiệt của thế giới này, Trương Đạt Dã hỏi: “Vất vả lắm phải không?”
“Đúng vậy, tôi đã trải qua khá nhiều khó khăn trắc trở nhưng may là tôi vẫn kiên trì được, không thì cũng chỉ có thể trở về kết hôn cùng thanh mai trúc mã rồi kế thừa gia nghiệp.” Wright hơi buồn bã: “Thật ra cũng nhờ công các vị bắt được nhiều hải tặc như vậy, khiến hải tặc cả biển Đông trở nên an ổn hơn hẳn, môi trường vận chuyển đường biển cũng tốt rất nhiều, nếu không…”
Trương Đạt Dã không nghe lọt những câu phía sau của hắn mà chỉ nhớ đến câu ‘nếu không cũng chỉ có thể trở về kết hôn cùng với thanh mai trúc mã, sau đó kế thừa gia nghiệp’. Cmn, tự nhiên không muốn nói chuyện với người này nữa.
Sau khi ậm ừ đáp lời tố khổ của kẻ sinh ra ở vạch đích này, Trương Đạt Dã vội vàng kết thúc đề tài và tạm biệt.
Chờ đến khi Trương Đạt Dã chạy đến bên cạnh Tom, vuốt ve Tom lơ tơ mơ không hiểu chuyện gì 2 lượt thì tâm trạng mới bình tĩnh trở lại. Cậu cảm thấy thật ra mình cũng là người chiến thắng trong cuộc sống đấy chứ. Nghĩ mà xem, kiểu người như Wright trông bên ngoài thì hào nhoáng đấy, thế mà còn chẳng có nổi một chiếc mèo. Trương Đạt Dã tự nhiên cảm thấy cân bằng hơn rất nhiều.
Sau khi dời chiếc ghế dựa bãi biển và nằm xuống, Trương Đạt Dã nhấp một ngụm nước quýt, tận hưởng ánh nắng và gió biển, đời người nha…
Tom chớp mắt, dang tay nhún vai, chủ nhân lại bị chập dây thần kinh nào à?
Sau đó nó lại nắm chặt cần câu đang lơ lửng như thể chưa từng buông ra.
...
Chuyến hành trình vừa bận rộn lại nhàn nhã tiếp tục thêm mấy ngày, nhóm Trương Đạt Dã cuối cùng đã nhìn thấy bóng dáng của thị trấn Logue từ đằng xa.
Có thuyền từ mọi hướng đi tới, cũng có thuyền rời đi khắp nơi, đây là hòn đảo gần lối vào Đại Hải Trình nhất, là điểm tiếp tế sau cùng trước khi tiến vào Đại Hải Trình.
Giai đoạn này Smoker còn chưa nhậm chức, chi bộ hải quân ở thị trấn Logue chưa đủ năng lực chặn đánh tất cả hải tặc ở đây, thậm chí có lúc bọn họ còn phải bất đắc dĩ tránh mũi dùi của một số băng hải tặc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận