One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 689: Duyên phận còn gì (1)

Chương 689: Duyên phận còn gì (1)
Thụy Manh Manh thở phào nhẹ nhõm, may mà thầy Tom đáng tin cậy, đi lướt sóng cũng không quên cứu thuyền trước.
Nhưng Tom chân chính giờ đang nằm trên con sóng, hai tay vẩy nước, cưỡi lên sóng lớn.
Ván lướt sóng chở Tom thuận sóng biển lên cao, Tom đứng lên cố gắng giữ thăng bằng, sau khi tìm được cảm giác thì bắt đầu bày ra đủ loại tư thế: chống nạnh, lắc mông, kim kê độc lập, bạch hạc lượng sí...
Thế đứng trong Thái Cực
* Thế đứng trong Thái Cực
Tom bày hết các tư thế mình có thể nghĩ ra một lần, chơi sung sướng vui vẻ, cho đến khi... Cả mèo lẫn ván lướt sóng đều bị sóng lớn vỗ vào trên vách núi.
“Rào rào rào!” Đợt sóng hạ xuống, nước biển dần lắng lại, ván lướt sóng từ trên vách núi trượt xuống, Tom hình ván lướt sóng cũng bay phấp phới xuống như tờ giấy, nằm ngửa dưới đất chớp mắt rất vô tội.
Hope bị sóng lớn kéo theo xông ngược kênh một đoạn nhỏ, sau đó lại xuôi dòng chảy đi xuống, bình an vô sự.
Artoria một tay nâng bàn cơm, một tay cầm kiếm gọt xoèn xoẹt vách núi ra một cái sân rộng, đặt bàn xuống ăn tiếp như thể chưa có chuyện gì xảy ra vậy.
Trương Đạt Dã rất hiểu chuyện cống hiến cái ghế gấp mình thích nhất cho Artoria mượn.
"Yohohoho~ Laboon trưởng thành thật rồi!" Brook vừa sửa sang lại kiểu tóc của mình vừa vui mừng như tên ngốc, đúng kiểu phụ huynh vui vẻ an tâm vì bé cưng nhà mình có thể một mình đảm đương một phía.
Perona đấm một nhát ngay hông hắn: "Chú còn có mặt mũi cười à? Dọa người ta chết khiếp đi được!"
"Nhưng mà, tôi đã không còn mặt mũi rồi mà... Yohohoho~" ‘Đúng dịp’ nói một câu chọc cười xương khô đáp trả, Brook ôm bụng cười đến mức ứa cả nước mắt.
Crocus xoay người nhìn hải đăng bên dưới, may mà hải đăng chất lượng vượt qua thử thách, không bị sóng biển đập đổ. Nhưng ông nhớ là cửa sổ chưa đóng kỹ, tí nữa chắc phải dọn dẹp kỹ càng một phen.
Laboon ấm ức tủi thân tiến tới gần bờ, khe khẽ cất tiếng gọi.
Lúc này Cờ Yêu Mã Lão Ngũ chui từ Cờ quái vật vàng ra ngoài phiên dịch: "Nó bảo nó không cố ý, thật xin lỗi, sau này sẽ cẩn thận hơn."
Brook đương nhiên chạy xuống an ủi trước tiên.
Diệp Ngôn kinh ngạc: "Cmn. Mày hiểu cả tiếng cá voi á? Rốt cuộc mày học bao nhiêu loại môn ngoại ngữ thế?"
Mã Lão Ngũ khiêm tốn nói: "Hì hì, chỉ vừa đủ hiểu một chút, không đáng nhắc tới, không đáng nhắc tới."
"Được thôi, không đáng nhắc tới thì bỏ qua." Diệp Ngôn trưng ra gương mặt hung ác: "Vậy chúng ta nhắc tới chuyện lúc nãy tụi bay bỏ tao lại chạy trốn đi."
"Chủ nhân ơi! Hay mình nói lại đi!" Mã Lão Ngũ ôm bắp đùi Diệp Ngôn, khóc lóc kể lể: "Mấy tên kia có tội, nhưng tôi ít nhất có thể tính là lập công chuộc tội chứ?"
Mấy con Cờ Yêu khác chui ra ngoài, xông vào quần ẩu Mã Lão Ngũ: "Tên khốn không có nghĩa khí! Lại dám trốn!"
Perona hứng thú bừng bừng nhìn chúng Cờ Yêu choảng nhau, còn kéo Thụy Manh Manh và Wendy đứng cạnh hô hào cổ vũ.
Perona hào hứng nói: "Mọi người cảm thấy ai sẽ thắng? Em đoán là Lỗ Đại Sơn, cược một miếng sô cô la!"
Thụy Manh Manh cảm thấy làm vậy hơi ngây thơ, suy nghĩ một chút vẫn là quyết định chơi với con bé một lần: "Chị chọn Kim Thiệt Lang Quân, trông nó rất uy phong."
"Thật sự không cần ngăn họ ạ?" Wendy lộ ra vẻ mặt buồn bã, chỉ là bầu không khí một lời không hợp thì oánh lộn này làm cô cảm giác thân thiết như thể đã quay lại hội vậy.
Thế này là chứng tỏ quan hệ của họ rất tốt nhỉ? Wendy nghĩ tới đây thì nói: "Vậy em chọn Ma Lễ Tra đi ạ."
Chúng Cờ Yêu bị vây xem chẳng những không có cảm giác khó chịu mà ngược lại còn càng đánh càng hăng, chủ yếu là vì có mấy em gái đang nhìn, đặc biệt là ba con được ủng hộ thì còn hăng hơn nữa.
Diệp Ngôn suy nghĩ một chút, không xen vào gây mất hứng. Cậu ta quyết định chờ đến khi tuyên bố xử phạt, tên nào đánh thắng thì phạt gấp đôi, đây gọi là người có khả năng càng lớn thì trách nhiệm càng nhiều.
"Tiểu thư Wendy!" Khi tình trạng chiến đấu đang hồi kịch liệt, Brook chạy đến cạnh Wendy, chân thành hỏi: "Xin hỏi tiểu thư có thể chữa khỏi vết thương trên đầu Laboon không?"
Wendy nhìn kỹ vết sẹo trên đầu Laboon do va đụng với Lục Địa Đỏ, áy náy nói: "Xin lỗi ạ! Nếu là vết thương mới thì được, nhưng… nhưng những vết thương này khép lại đã lâu rồi. Với cả… với cả vết thương lớn quá ạ… Cháu xin lỗi!"
Dù Wendy cảm thấy câu chuyện của Laboon rất khiến người ta cảm động, cô bé cũng muốn giúp nó lắm nhưng không làm gì được với vết sẹo như vậy.
"Vậy à?" Brook hơi mất mát, những vết sẹo này hình thành là do bọn hắn không kịp trở về, lần nào hắn nhìn cũng rất đau lòng.
"Uu~" Laboon phát ra một tiếng ré dài.
Mã Lão Ngũ đang bận rộn quần chiến tranh thủ ló đầu ra phiên dịch nói: "Nó bảo mọi người không cần bận tâm mấy vết sẹo này đâu. Đây là minh chứng cho nỗi nhớ của nó với đồng bạn của mình. Có những vết sẹo này chứng tỏ nó vĩnh viễn không bao giờ quên đồng bạn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận