One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 746: Ma pháp tiên đoán của Carla (1)

Chương 746: Ma pháp tiên đoán của Carla (1)
"Này sếp Đạt Dã, xin cậu đừng khen nó nữa! Nghĩ cách giúp tôi ra ngoài đã!" Sharkler cảm thấy da đầu làm từ kim loại của mình cũng đang tê dại. Khen nó một câu đã hàn chết cửa khoang lái rồi. Còn khen nữa nhỡ nó hàn luôn tôi vào ghế ngồi thì sao?
"Tới ngay!" Trương Đạt Dã nhấc Tom nhảy lên người Cá mập khổng lồ: "Chuyện tốt mày gây ra thì phải để mày giải quyết. Còn nhớ mình hàn chỗ nào không?"
Tom nghĩ ngợi một thoáng rồi gật đầu.
"Được, thế thì moi lại kẽ hở đấy đi." Trương Đạt Dã lấy búa tới: "Có cần búa nhỏ không?"
Tom lắc đầu, dùng một ngón tay mò tới chỗ hàn lúc trước, bắn ra một cái móng vuốt lóe ánh sáng lạnh.
Nghe tiếng móng vuốt cọ kim loại ken két, Trương Đạt Dã ghê cả răng. Tao bảo moi… không phải bảo mày moi kiểu này…
Trải qua bất ngờ nho nhỏ, Sharkler thành công bò ra khỏi buồng lái của Cá mập khổng lồ, chẳng qua lúc ra hắn cảm thấy mình không phải cá mập mà là cá mòi, cái loại vừa bị Tom khui ra khỏi hộp ấy.
Tom cầm tay Sharkler lắc lắc ý bảo đừng khách sáo, sau đó tiếp tục sự nghiệp bếp núc lớn lao của mình.
Sharkler không biết nên nói cái gì cho phải, thôi thì cũng sửa xong rồi. Tuy khe hở Tom khui ra hơi nhám một chút nhưng cũng không nghiêng không lệch, chỉ cần mài giũa lại là được.
Chờ đến khi trận quyết đấu của Dorry và Brogy lại kết thúc với kết quả hòa, hai người lại tới ăn chực cơm. Không phải họ cố ý quấy rầy, vấn đề là Tom nấu cơm thơm quá trời quá đất.
Sau khi ăn xong, Sharkler đúng hẹn khiêu chiến với Brogy, sau đó... Cá mập khổng lồ lại cần sửa chữa, mọi người tiếp tục hạ trại trong Khu Vườn Nhỏ.
Bởi vì có kinh nghiệm ứng đối Bá quốc lần trước, lần này Cá mập khổng lồ bị thương không nghiêm trọng lắm, thời gian sửa chữa cũng không cần lâu như lần trước. Chỉ là lần này Sharkler khéo léo từ chối sự giúp đỡ của Tom, lý do là lần trước khiến Tom vất vả quá nên hắn áy náy, giờ muốn cho Tom nghỉ ngơi cho khỏe, chơi cho vui.
Không cần biết người khác nghĩ sao chứ Tom tin là thật. Nó vốn là một con mèo lười biếng, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, dù sao sửa chữa Cá mập khổng lồ lại không vui.
"Artoria, cô cảm thấy chiêu Bá quốc của tộc người khổng lồ thế nào?" Trương Đạt Dã khá là động lòng.
Artoria nói: "Chiêu thức rất thú vị, có thể phát huy sức mạnh của tộc người khổng lồ tới mức tột cùng, phù hợp cho Manh Manh học."
Thụy Manh Manh bị bất ngờ điểm danh ngây ra: "Hả? Tôi á?"
Artoria gật đầu: "Ừm. Sức mạnh của cô ngày càng xuất sắc, có thể học cách bọn họ phát lực, sau đó dung hợp năng lượng đặc biệt trong cơ thể cô vào chiêu thức."
Thụy Manh Manh gãi đầu, buồn bã nói: "Nhưng chắc họ sẽ không dạy tuyệt chiêu của tộc mình cho tôi đâu?"
Artoria nói: "Không sao, tôi đã gần nắm được bí quyết rồi. Mai tôi thử diễn luyện một chút, sau đó điều chỉnh thành chiêu thức hợp với cô."
"Tuyệt vời! Vậy tôi tặng phần tráng miệng mấy ngày nay cho cô nhé?" Thụy Manh Manh rất vui, hơn nữa sống chung lâu vậy rồi cũng biết làm thế nào để Artoria vui vẻ.
Chỏm tóc ngố trên đỉnh đầu Artoria giật giật: "Được, vậy tối nay tôi sẽ dạy cho cô."
Trương Đạt Dã hỏi: "Tôi thì sao? Tôi nữa? Tôi có học được không?"
"Mọi chiêu thức chúng tôi học được thì chắc cậu cũng học được đấy." Artoria cảm thấy khi đồng bạn ngày càng nhiều lên thì tiềm lực của Trương Đạt Dã cũng càng ngày càng cao. Hiện tại, thứ hạn chế tiến độ cậu trở nên mạnh mẽ chỉ có thời gian thôi: "Nhưng giờ câu phải học nhiều thứ quá, còn thời gian tập cái này à?"
"Không có cũng phải có. Cùng lắm thì mỗi ngày tôi lại bớt thời gian ngủ khoảng 1 - 2 tiếng là được." Trương Đạt Dã nhăn nhó đau khổ. Hiện tại lực phòng ngự, sức sống cũng như năng lực khác của cậu đều khá nhiều, chỉ thiếu một chiêu lớn đủ sức tàn phá.
Vốn dĩ Long phù chú sẽ bù đắp được khuyết điểm này, nhưng nghĩ kỹ thì chú Long cần hơn nên mới cho chú ấy. Giờ có 'Bá quốc' đặt ở trước mặt, không học mà chấp nhận được à.
Thụy Manh Manh hỏi: "Chúng ta học chiêu đó cũng không đánh ra được hiệu quả như tộc người khổng lồ đâu nhỉ?"
"Đừng tự coi nhẹ bản thân. Tộc người khổng lồ tộc và tộc người cá gì đó chỉ là sinh ra có khởi điểm cao hơn người bình thường mà thôi, có thể phát triển đến mức nào đều không nói được. Huống chi chúng ta không phải là người bình thường." Trương Đạt Dã không cảm thấy sau này mình sẽ kém hơn người khổng lồ.
"Nhưng chiêu thức của mình đừng gọi là 'Bá quốc', kiêu ngạo quá." Trương Đạt Dã suy nghĩ một chút: "Ban đầu có thể xưng là Bá thôn, chờ mạnh hơn một chút đổi thành Bá trấn, sau đó Bá thành phố, Bá tỉnh, cuối cùng là Bá quốc, Bá hải, Bá tinh cầu, Bá vũ trụ!"
"Ha, ha ha..." Thụy Manh Manh lúng túng cười xòa, trong đầu nghĩ năng lực đặt tên của sếp Dã phát huy ổn định như thường… vẫn gớm như mọi khi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận