One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 638: Làng Cocoyashi, đảo Conomi (1)

Chương 638: Làng Cocoyashi, đảo Conomi (1)
“Tất nhiên là chúng tôi có nghe nói, người ta kể có mấy băng hải tặc đã bị tiêu diệt, thậm chí cả Don Krieg cũng bị các người đánh bại.” Tên hải tặc ngừng lại, mắt lóe sáng: “Nhưng đó là kho báu của Woonan đấy! Núi vàng đấy! Lỡ như cướp được thì sao?”
“Đúng là cần tiền hơn mạng.” Cuối cùng Trương Đạt Đạt cũng biết cái gì gọi là người chết vì tiền, chim chết vì ăn: “Với cả thuyền bọn này nhỏ như vậy thì sao chất cả núi vàng theo được?”
Tên hải tặc bày ra vẻ mặt “mày nghĩ tao ngu à”, tự tin nói: “Chắc chắn là các người chỉ lấy được một phần nhỏ và giấu đi phần lớn số vàng. Chỉ cần tiêu diệt các người và lấy được bản đồ kho báu…”
“À, đúng nhỉ.” Trương Đạt Dã cảm thấy hắn nói hợp lý phết, sức hấp dẫn của kho báu Woonan lớn hơn cậu tưởng rất nhiều, lớn đến mức mấy tên đầu óc mụ mị biết rõ đánh không lại cũng quyết tâm thử vận may. Có rất nhiều người ôm suy nghĩ ‘chẳng may thành công thì lời to’ gì đó.
Xem ra không cần phải lo lắng về lộ phí khi ở biển Đông nữa.
Lần này là thuyền tuần tra hải quân của chi bộ 77 đến tiếp nhận. Bọn họ nói khu vực này là khu vực giao nhau quyền quản lý hải quân của chi bộ 77 và chi bộ 16, nhiều chỗ không phân chia rạch ròi được.
“Đại tá Purinpurin nhờ tôi thay mặt ngài ấy chào hỏi và cảm ơn các vị vì đã góp phần duy trì sự ổn định ở biển Đông.” Thiếu tá phụ trách chiếc thuyền tuần tra này nói chuyện có vẻ kính nể. Hắn nghe nói đây là đội thợ săn tiền thưởng chăm chỉ nhất toàn vùng biển Đông, cứ dăm ba bữa lại xử một băng hải tặc, chưa kể nghe đâu đây chỉ là việc làm thêm của họ thôi. Thật sự rất ấn tượng.
“Đừng khách sáo, đây là việc mà những công dân tuân thủ pháp luật bọn tôi nên làm.” Trương Đạt Dã cười híp mắt nhận tiền: “Đại tá Purinpurin vẫn khỏe chứ? Lần trước bọn tôi đã được ngài ấy tiếp đãi tử tế, nếu có cơ hội bọn tôi nhất định sẽ ghé thăm ngài ấy.”
Vị thiếu tá hải quân thay đổi sắc mặt, lắp bắp nói: “Đã... muộn rồi, chúng tôi cần nhanh chóng áp giải đám hải tặc này về căn cứ, xin phép không làm chậm trễ hành trình của các vị nữa.”
Thiếu tá hải quân vội vàng rút quân, rất sợ Trương Đạt Dã giữ họ lại để ăn cơm chung.
Trương Đạt Dã ngước nhìn trời thắc mắc: “Chưa đến buổi trưa mà sao lại nói đã muộn rồi nhỉ?”
“Nguy hiểm quá…” Sau khi cách xa Hope, thiếu tá lau mồ hôi trên trán.
Một trung úy hỏi: “Thiếu tá, đi vội như vậy có phải hơi bất lịch sự không? Chẳng phải nói đoàn du lịch Hope là bạn của hải quân, các chi bộ phải cố gắng giữ mối quan hệ tốt với bọn họ à? Ít ra cũng phải mời người ta một bữa trưa…”
“Thôi ngay!” Thiếu tá gần như nhảy dựng lên khi nghe trung úy kia nói muốn mời đoàn du lịch Hope ăn cơm: “Nghe cho kỹ, đây là điều duy nhất bị cấm tuyệt đối trên quân hạm xuất phát từ căn cứ chi bộ chúng ta, bất cứ ai mời họ ăn…”
Thiếu tá nhớ lại trải nghiệm trong nhiệm vụ đó và lộ vẻ đau lòng nhức óc: “Người mời họ ăn tối phải xin lỗi tất cả hải binh trên thuyền!”
Trung úy lộ vẻ hoang mang.
Ba ngày sau, nhóm Trương Đạt Dã vừa đi thuyền vừa tiêu diệt thêm vài băng hải tặc nhỏ vô danh.
“Bọn cặn bã này phiền phức quá, gà như vậy mà cũng dám tới đây gây chuyện. Thuyền thì nhỏ, tiền thưởng thì thấp, rốt cuộc ai cho bọn chúng can đảm?” Diệp Ngôn than phiền. Đang ngủ trưa ngon lành thì đột nhiên bị tiếng pháo đánh thức, tâm trạng của cậu ta rất khó chịu.
“Nói đúng lắm. Mấy tên càng gà thì càng không biết nghĩ, có phải chúng ta treo cờ hiền lành quá nên ai thấy cũng tưởng chiến tích trước kia của chúng ta đều là giả không?” Trương Đạt Dã băn khoăn không biết có nên vẽ chân dung Sharkler lên đó hay không, vẽ hung ác một tí.
Tom phản đối, nhe răng trợn mắt ra vẻ mình rất dữ dằn. Hôm qua nó còn làm một con thuyền hải tặc nhỏ chìm nghỉm cơ mà, tuy là không thể lý giải được vì sao lại như thế.
Sharkler cũng kháng nghị, hắn cảm thấy mình hiền lành lắm, hôm qua đánh người còn tự giảm sức mạnh của mình lại, chỉ sử dụng Karate người cá trình độ công phá 500 viên ngói thôi.
Trương Đạt Dã cũng chỉ đành từ bỏ ý định không đáng tin cậy này. Phiền thì phiền thôi, coi như dọn sạch rác rưởi cho người dân biển Đông trước khi rời khỏi vùng biển này cũng được.
Sharkler nói: “Theo kế hoạch thì hôm nay chúng ta sẽ đến đảo Conomi, đó là một hòn đảo lớn có căn cứ hải quân, có lẽ bọn hải tặc sẽ không quá tự phụ. Đến được nơi đó là có thể an ổn mấy ngày.”
Trương Đạt Dã gật đầu, rốt cuộc cậu nghe đảo Conomi ở đâu rồi nhỉ?

Cùng lúc đó, một ngôi làng nhỏ ở chỗ hẻo lánh trên đảo Conomi.
“Hải tặc! Hải tặc tới rồi!” Có người hoảng sợ la thất thanh.
“Thuyền hải tặc trông thật đáng sợ, còn dùng quái vật kéo thuyền nữa cơ!”
“Genzo! Chúng ta nên làm gì bây giờ?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận