One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 614: Tư thế bắt hải tặc chuẩn không cần chỉnh (2)

Chương 614: Tư thế bắt hải tặc chuẩn không cần chỉnh (2)
Brook và Diệp Ngôn vẫn đang hòa mình vào đội ca hát nhảy múa, bóng người bị ánh lửa kéo ra thật dài.
Trương Đạt Dã uống một hơi cạn sạch ly rượu không ngon lành gì, cậu nâng ly pha lê lên trước mắt, nhìn xuyên qua nó ngắm bầu trời đầy sao. Bóng sáng trên ly pha lê loang lổ, không rõ là ánh lửa hay là ánh sao.
Cậu nhìn Paul say khướt được Artem cõng lên, chợt nảy ra ý nghĩ nếu có thể bắt hết hải tặc thì tốt biết mấy.
Thời đại hải tặc? Xí.

Sáng sớm hôm sau, lâu lắm rồi đoàn Hope mới rủ nhau chạy bộ buổi sáng, 10 người xếp thành 1 hàng dài chạy quanh bờ biển Merveille. Ngay cả Tom cũng bị Trương Đạt Dã bắt mặc bộ đồ thể thao, Carla cũng sải đôi chân ngắn xíu chạy theo Wendy, tốc độ không chậm chút nào.
Vừa chạy bộ vừa coi như tham quan và tuần tra miễn phí, bọn họ muốn xác nhận xem trên đảo còn động vật biến dị nào lọt lưới hay không, coi như để cảm ơn lòng hiếu khách của các cư dân trong làng tối qua.
Đạt Dã chạy như điên hiếm khi lên sóng một lần. Trương Đạt Dã đón ánh mặt trời mọc, rất muốn cất vang câu ca cách mạng, nhưng nghĩ lại thì cảm thấy không hợp tình hình lắm.
Sau khi vận động xong, bọn họ không quay lại quấy rầy gia đình Paul nữa mà chuẩn bị đi dạo thị trấn Shells để mua sắm nguyên liệu nấu ăn.
Trương Đạt Dã phát tiền tiêu vặt cho mọi người như thường lệ. Đúng như lời cậu đã nói, cả Wendy và Perona đều được tăng khoản tiêu vặt này.
Tom đã tê liệt vì kiệt sức, dù có đi mua đồ ăn thì nó cũng không muốn bước thêm bước nào nữa. Nó ăn vạ trong ba lô để Trương Đạt Dã đeo đi khắp nơi, chỉ ló đầu ra nhìn ngó xung quanh.
Thể lực của Wendy không tồi, vẫn ôm Carla đi được. Perona vốn muốn quay lại thuyền để nghỉ ngơi nhưng hiếm lắm mới được tăng tiền tiêu vặt, lại còn sắp đi mua sắm nữa nên cô nhóc cảm thấy mình có thể cầm cự thêm một lúc. Có khả năng con gái đều có một thanh thể lực riêng chuyên dụng cho việc shopping.
Tòa nhà bắt mắt nhất ở bên bờ biển thị trấn Shells chính là tòa nhà màu xám treo cờ hải âu của chi bộ hải quân 153.
Từ bên ngoài có thể nghe thấy tiếng các chiến sĩ hải quân hô khẩu hiệu trong buổi huấn luyện, đúng là có vẻ đáng tin thật.
Nhưng khi nhóm Trương Đạt Dã đi ngang qua lối vào căn cứ thì âm thanh huấn luyện đột ngột dừng lại, thay vào đó là tiếng còi báo động chói tai.
Cả đám Trương Đạt Dã thót cả tim, Perona bất mãn phàn nàn: “Gì thế hả? Tự nhiên phát ra âm thanh to quá vậy, làm người ta giật hết cả mình!”
Sharkler nói: “Chắc là đã xảy ra chuyện gì đó, âm thanh này nghe giống như là tiếng còi cảnh báo phòng không.”
Brook cũng biết chút ít về tiếng còi của hải quân, giải thích: “Tiếng này đại khái là phát hiện hải tặc, yêu cầu chuẩn bị nghênh địch. Tiếng còi này bao năm như vậy vẫn không thay đổi.”
Diệp Ngôn hỏi: “Sao chú biết rõ thế? Lúc làm hải tặc chú từng tấn công căn cứ hải quân à?”
“Làm thế quái nào được?” Brook nói: “Tiếng còi báo cũng là âm điệu còn gì. Là một loại âm nhạc khiến người ta căng thẳng.”
Thụy Manh Manh quan sát một lúc rồi nói: “Tôi có thể nhìn thấy bóng thuyền từ xa, với cả người trên phố chạy hết mất rồi, hình như đang chạy trốn khỏi bờ biển.”
Người dân trong thị trấn có vẻ cực giàu kinh nghiệm, nghe còi báo động là tự động sơ tán ngay được. Ngược lại là đám Trương Đạt Dã đứng giữa đường không nhúc nhích trông rất ngu ngơ.
Artoria vươn tay ra như muốn giữ lại gì đó nhưng đã quá muộn, người bán kem bỏ chạy mất rồi, chỏm tóc ngố trên đầu Artoria đột nhiên ỉu xìu xìu, mất hết sức lực.
Binh sĩ đứng gác ở cổng căn cứ hải quân thấy họ đứng bất động ở đây thì vội chạy tới kính lễ và nhắc nhở: “Xin chào, chúng tôi phát hiện hải tặc cách đây không xa, sẽ lập tức điều động quân hạm ngay. Xin hãy nhanh chóng rời xa bờ biển để tránh vô tình bị thương bởi pháo và đạn lạc!”
Hắn không nói mấy câu kiểu ‘xin đừng khẩn trương’. Bởi vì trông mấy người này chẳng có cảm giác khẩn trương gì sất. Hắn hận không thể gào vào mặt bọn họ rằng đó chính là hải tặc, là hải tặc đấy mấy cha nội! Là kiểu có thể chém từ biển Đông đến Đại Hải Trình mà không thèm chớp mắt lấy một cái đấy! Chạy đi, mấy ông thần ạ!
Trương Đạt Dã thở phào nhẹ nhõm. Chân trước đi đến cổng căn cứ hải quân, chân sau nghe tiếng còi báo động làm cậu tưởng âm mưu bại lộ cơ chứ.
Ra là hải tặc đến mà thôi, không có việc gì thì tốt. Trương Đạt Dã hỏi: ‘Cần giúp đỡ không?”
“Cảm ơn lòng tốt của các vị nhưng những việc như thế này cứ giao cho hải quân bọn tôi là được. Xin các vị hãy sơ tán khỏi đây càng sớm càng…” Binh sĩ vô thức trả lời nhưng nhanh chóng nhận ra có gì đó không đúng, những người này trông rất quen.
Bạn cần đăng nhập để bình luận