One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 528: 1, 2, Jango! (2)

Chương 528: 1, 2, Jango! (2)
Cô cố ý nhờ Diệp Ngôn và Brook ở phòng ăn trông lẩu, tránh làm đổ nước dùng. Còn mình thì vì muốn sớm bắt được đám hải tặc này nên đích thân cầm lái.
Dù thế nhưng cô vẫn đang xót đồ ăn vừa nhúng nước dùng chưa kịp vớt lên đây này.
Nếu không phải Sharkler nói đám người này được treo thưởng gần 20 triệu thì đám Kuro đã vinh hạnh được thìa dĩa tiêu diệt rồi.
"Chờ đuổi kịp thì để tôi đi là được. Mọi người về ăn tiếp." Trương Đạt Dã đề nghị. Cậu muốn đi luyện tay một phen. Kuro có một kỹ năng tên là Stealth Foot (bước chân tàng hình), nghe nói tốc độ ngang với Soru, vừa hay có thể thử xem thế nào.
Artoria nghĩ ngợi 1 giây, so sánh việc tự mình bắt hải tặc và về sớm một chút ăn lẩu thì sức dụ dỗ của cái nào lớn hơn. Cô hơi cảm nhận thử: "Đối phương có 64 người, không sao chứ?"
"Không sao, tôi cũng muốn rèn luyện một chút." Trương Đạt Dã cảm thấy mình dùng Tekkai đứng tại chỗ đó là bên kia cũng không phá được phòng ngự: "Cùng lắm thì đưa Tom theo đề phòng bất trắc."
Mèo cũng muốn về ăn lẩu cơ mà! Tom mặt đầy không tình nguyện bị Trương Đạt Dã tóm lấy gáy.
"Vậy cứ thế đi." Artoria nhìn chằm chằm con thuyền trước mặt, Hope nhanh chóng ép tới gần.
Tính toán cách không sai biệt lắm, Trương Đạt Dã ôm Tom, dẫm lên tượng Tom ở mũi thuyền dùng sức, nhảy thẳng tới đầu thuyền Black Cat.
"Cái gì? Khoảng cách xa như vậy cũng dám nhảy! Nguy rồi, không kịp mất!" Jango đè một tay lên mũ mình, một tay cầm con lắc thôi miên ra. Con lắc được treo vào một sợi dây nhỏ bắt đầu đung đưa.
"Chúng bay đâu! Nhìn kỹ con lắc này, nghe kỹ vào. Lúc tao nói '1, 2, Jango' thì chúng bay sẽ trở nên mạnh mẽ, không biết sợ, cũng sẽ không đau đớn."
Chúng hải tặc biết bản lĩnh của thuyền phó, nghe lời nhìn chằm chằm quả lắc đang đong đa.
"1, 2... Jango!" Jango đè thấp vành nón ngăn ánh mắt, tránh cho bản thân cũng bị thôi miên theo.
Khi Trương Đạt Dã rơi lên thuyền của băng hải tặc Black Cat, Jango cũng vừa dứt lời.
Chúng hải tặc hơi cúi đầu, sau đó như nổi giận, hai mắt trợn to trắng dã, bắp thịt trên người phồng lên, trán cũng hằn gân xanh: "Gừ!"
Toàn bộ hải tặc như bị tiêm thuốc kích thích, rống giận giơ lên vũ khí xông về phía Trương Đạt Dã vừa rơi xuống sàn.
Trương Đạt Dã sửng sốt: "Gì thế? Vừa xông lên đã bật cuồng nộ à?"
Cậu còn chưa kịp làm gì đã cảm thấy tay mình nhẹ bỗng, Tom đã nhảy ra ngoài. Mắt nó cũng trắng dã, bắp thịt gồ lên, dáng người trông cũng to hẳn ra, giống người khổng lồ xanh size mini.
"..." Trương Đạt Dã vẻ mặt phức tạp: "Sao mày cũng bị thôi miên... Giờ tao có lý do đầy đủ để nghi ngờ mày có quan hệ máu mủ gì đấy với Luffy."
Lúc này Tom đã không nghe được Trương Đạt Dã đang nói gì, nó như một thí sinh thi thể hình, cánh tay cong xuống phía dưới, nện từng bước về phía đám hải tặc.
Mỗi một bước nó đi tới, cả con thuyền sẽ rung theo một cái.
Jango cũng hơi kinh ngạc: "Con mèo này làm sao thế?"
Nhưng hắn cũng không quá để ý, một con mèo thôi mà, dù có trúng thuật thôi miên của hắn trở nên mạnh mẽ thì có thể làm gì?
“Bịch bịch bịch!” Tiếng bước chân của Tom vang lên, thoáng cái đã chạm trán với đám hải tặc.
Lúc này chúng hải tặc đã không có bao nhiêu lý trí, bất kể trước mắt là người hay là mèo, chỉ cần chém chết là được!
Nhưng một đao chặt xuống, Tom dùng tay phải nắm được, lại một đao chém tới, Tom dùng tay trái nắm được. Hai tay Tom hơi dùng lực giật phăng hai thanh đao chụm lại với nhau, đầu gối húc một cái, hai thanh đao gãy giòn tan.
Hai tên hải tặc bị đoạt đao thoát khỏi thôi miên, sau đó mỗi người dính một đấm của Tom, kêu thảm bay ra ngoài. Sau lưng chúng còn nguyên hình nắm tay của Tom.
Những hải tặc khác khựng lại, rất ăn ý không nhìn thấy Trương Đạt Dã sau lưng Tom, cùng vây công Tom ở đằng trước.
Tình huống sau đó nếu phải dùng một câu để hình dung thì chính là 'Giống như chú Tinh (Châu Tinh Trì) xông về phía đám bang Búa Rìu vậy.'
Mấy chục hải tặc bị Tom tay đấm chân đá bay tứ tung khắp bầu trời, có tên lủng lẳng trên cột buồm, có tên ngã vào trong boong, có tên lún vào mạn thuyền, thậm chí có tên may mắn bay sượt qua tai Trương Đạt Dã, bắn về phía Hope.
Jango đã sợ ngây người, con mèo này là cái giống gì vậy? Bán tôi một con được không?
Không, bây giờ không phải lúc nghĩ những chuyện này. Thấy đám cấp dưới đều bị đánh bay, ngay cả anh em người mèo Buchi và Sham mạnh nhất cũng không thể chống đỡ nổi một đấm, Jango hoảng loạn.
Phải lập tức thôi miên nó, nếu không nhất định phải chết! Jango nhanh chóng móc ra con lắc thôi miên: "1, 2, Jango!"
Tom dừng lại, cơ thể mau chóng khôi phục trạng thái bình thường, sau đó đột nhiên ngã quỵ dưới đất ngáy ro ro, còn thở ra bong bóng nước mũi.
"Phù..." Jango thở phào nhẹ nhõm, giơ tay lên lau mồ hôi lạnh trên trán, lại nhìn về phía Trương Đạt Dã vây xem từ đầu đến cuối. Thú cưng còn mạnh như thế, chủ nhân chắc phải khủng bố hơn nhỉ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận