One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 622: Hải tặc tới rồi, hải tặc tới thật đấy! (1)

Chương 622: Hải tặc tới rồi, hải tặc tới thật đấy! (1)
Nó bê mấy thùng thức ăn thú cưng lượn vòng quanh Chouchou. Khoe khoang mình chuyển được nhiều đồ cũng được, thấy Chouchou không để ý tới mình, nó còn nhân lúc người khác không thấy để nhăn mặt và kéo đuôi của Chouchou.
Sau đó Tom bị Chouchou đuổi theo chạy suốt ba con phố, ông chủ cửa hàng thú cưng và Trương Đạt Dã rối rít xin lỗi lẫn nhau vì thú cưng nhà mình không nghe lời.
Trương Đạt Dã áy náy nhiều hơn, đồng thời còn cảm thấy may mắn vì khi Tom chạy ra ngoài chỉ đâm thủng cửa chính của tiệm đồ ăn cho thú cưng thành một cái lỗ hình mèo thôi chứ không gây tổn thất gì lớn.
Trương Đạt Dã biết 9 năm sau chủ nhân của Chouchou sẽ mất vì bệnh nên cố ý dẫn Wendy tới để lặng lẽ chẩn bệnh. Nhưng ông ấy không mắc bệnh gì cả, chỉ là tuổi tác cao mà thôi.
Nếu đã vậy thì bọn họ không thể làm gì được, cũng không thể vì giúp ông ấy kéo dài tính mạng mà bắt Diệp Ngôn đánh tan hồn phách của Brook, sau đó tìm trái Yomi Yomi cho ông ấy ăn được.
Trước khi đi, Trương Đạt Dã xoa đầu Chouchou. Đây là một chú chó nhỏ may mắn, gặp được chủ nhân thật lòng yêu thương mình. Nó cũng là một chú chó nhỏ bất hạnh vì chủ nhân rời đi trước cả nó. Hy vọng nó sẽ cố trân trọng những ngày tháng sau này.
Chouchou khôn ngoan liếm lòng bàn tay Trương Đạt Dã. Lúc bọn họ rời đi, nó nhẹ nhàng sủa một tiếng gâu.
“Tiếng kêu này êm tai hơn so với ông anh kia bắt chước nhiều.” Perona đánh giá, tuy rằng ít nhiều mang theo chút ân oán cá nhân.
“Được rồi, toàn bộ đều là của ba vị nhé.” Trương Đạt Dã nói với Tom, Artoria và Carla.
Tom và Artoria vô thức gật đầu, Carla lại bất mãn nói: “Đã nói tôi không phải thú cưng rồi, tôi không ăn những thứ này đâu.”
Trương Đạt Dã buột miệng nói: “Nào có con mèo nào mà không ăn thức ăn cho mèo?”
Tom tán đồng, đồng thời xé mở một túi thức ăn. Mùi hương tỏa ra từ bên trong cực kỳ hấp dẫn đối với loài mèo, thậm chí còn ngưng tụ thành một bàn tay nhỏ không ngừng khiêu khích mũi của Carla.
Carla quay đầu sang chỗ khác và nhắm mắt lại, nhưng mũi cô mèo vẫn thành thật nhúc nhích. Cuối cùng không nhịn được nữa, cô mèo nhỏ giơ tay khều khều cái túi: “Chỉ nếm thử một miếng thôi…”

Đoàn lữ hành Hope không dừng lại ở thị trấn Orange lâu mà thực hiện theo kế hoạch của Sharkler, tiếp tục đi thuyền.
Trên đường đi, họ vẫn tập luyện, chơi đùa, vui chơi giải trí như bình thường, còn tiện tay giải quyết hai băng hải tặc. Gọi là băng hải tặc là hơi đề cao chúng rồi, thật ra chỉ là mấy người treo cờ hải tặc trên thuyền đánh cá nhỏ rồi ra khơi, khởi đầu không khác Roger là mấy.
Nhưng họ có trang bị ban đầu của Roger chứ không có thuộc tính của Roger, lần đầu tiên cướp bóc đã chọn trúng đoàn lữ hành Hope, đúng là có mắt nhìn.
Sau khi tiện tay đánh ngất xỉu bọn họ rồi trói lại và báo cáo tọa độ cho hải quân, Trương Đạt Dã bèn mặc kệ. Không có tiền thưởng, loại thuyền nhỏ rách nát kia cũng chẳng đáng bao nhiêu tiền, chờ hải quân đến thì chẳng thà họ tiếp tục đi còn hơn.
“Thiên Long trảo!” Lưỡi đao gió sắc bén quấn quanh cánh tay Wendy, chụp vào Trương Đạt Dã giống như móng vuốt của rồng khổng lồ.
“Tek… À, Soru.” Trương Đạt Dã tim đập thình thịch, rõ ràng có thể tránh thoát mà suýt nữa mụ đầu khởi động Tekkai để đỡ.
Trương Đạt Dã đang giúp Wendy huấn luyện đánh cận chiến. Là một ma đạo sĩ của Fairy Tail, dù nắm giữ ma pháp mạnh cỡ nào mà năng lực cận chiến quá kém cũng sẽ bị người khác đánh khóc, vì vậy Wendy nhất định phải luyện tập.
Thật ra, xét theo thực lực thể chất thì để Diệp Ngôn làm đối thủ của Wendy hợp lý hơn, chẳng qua là Diệp Ngôn sống chết không đồng ý. Thắng thì không vẻ vang, thua lại ngại mất mặt, cậu ta thà tìm Trương Đạt Dã đối chiến rồi bị nện còn hơn là đánh nhau với loli.
Trương Đạt Dã thì không đặt nặng chuyện này quá mức, vừa hay cậu có thể nhân cơ hội học chút ma pháp và rèn luyện ý chí của bản thân. Đối mặt với đòn tấn công có thể tránh thoát, cậu cần khắc chế chính mình không được dùng Tekkai chống đỡ.
Hiện giờ thành quả huấn luyện của cậu đã cực kỳ rõ rệt, có lẽ chủ yếu vì chiêu kia của Wendy đánh trúng người khá đau.
Trước đây, lúc mới học được Tekkai, Trương Đạt Dã từng để Diệp Ngôn cầm búa đập rồi cầm cưa sắt cưa mà cũng chẳng đau bằng một vết cào của Wendy. Mặc dù không đến mức đổ máu nhưng cậu không phải người có sở thích biến thái, trúng đòn một lần là sau đó cậu chốt hạ nếu có thể tránh thì sẽ tránh luôn.
Trương Đạt Dã luyện tập cùng Wendy trong chốc lát rồi đánh Diệp Ngôn một trận, cuối cùng tới tìm Artoria để ăn đòn, thế là hoàn thành phần huấn luyện thể chất của ngày hôm nay rồi đấy.
Tiếp đó, cậu dùng cách bịt mắt tránh bóng chày để học Haki quan sát. Đây là phân đoạn trả thù mà Diệp Ngôn và Perona thích nhất trong ngày.
Bạn cần đăng nhập để bình luận