One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 258: Tôi 5 giây! Tôi 10 giây! (2)

Chương 258: Tôi 5 giây! Tôi 10 giây! (2)
Bob suy nghĩ một phen: "Nói là nhờ công thì cũng không hẳn. Dù sao thuyền mất tích không chỉ có thuyền hải tặc, rất nhiều thuyền buôn, thuyền chở khách bình thường cũng đều mất tích."
"Nói cũng phải." Dẫu sao Moria cũng không phải người tốt vì chính nghĩa trừng phạt cái ác gì cả. Trương Đạt Dã nhìn chai rượu cạn sạch trong tay Bob: "7600 Belly ạ."
Lão Bob bất mãn: "Hở? Lâu thế không gặp, còn tiếc mời tôi một cốc rượu à?"
Trương Đạt Dã bình tĩnh nói: "Người quen là việc của người quen, làm ăn là việc của làm ăn. Một Belly cũng không thể thiếu, đây là hồi trước ông dạy cháu."
Lão Bob: ...
Cái này gọi là vác đá nện chân mình à?
...
Đối với đa số người của quần đảo Sabaody mà nói, ngày hôm nay cũng không có gì khác với mọi khi.
Chẳng qua là tối hôm đó, người bước ra khỏi một quán rượu nhỏ đều xôn xao nói mấy câu rất quái:
"Hôm nay tôi ngồi 5 giây, cảm giác quá tuyệt vời!"
"Ha ha, tôi những 10 giây cơ!"
"Hả? Tôi có mỗi 3 giây..."
Người đi đường nghe được đều cảm thấy quái quái, lại không hiểu ra sao, chẳng hiểu đám người này đang nổi cơn gì.
Mấy ngày sau đó sinh hoạt đều là lặp lại. Sáng hoặc chiều sẽ chạy bộ đeo vật nặng, thỉnh thoảng Sharkler nhận ra tội phạm truy nã trong đám người, Trương Đạt Dã sẽ xông tới dùng ghế gấp quật ngã.
Chẳng qua đa số tội phạm hoạt động một mình như thế đều là tôm cá nhỏ mà thôi, ít thì vài trăm nghìn, nhiều cũng chỉ tới 10 triệu Belly là cùng.
Mấy ngày như vậy, khắp GR59 không thấy bóng dáng tên tội phạm truy nã nào nữa. Hoặc là ngụy trang chuyên nghiệp quá, làm Sharkler cũng không thể phân biệt, hoặc là chạy tới đảo khác rồi.
Đây cũng là chuyện không có cách nào, đúng là rất nhiều người tận mắt nhìn thấy Trương Đạt Dã đánh tội phạm truy nã 100 vạn chỉ dùng một chiêu, đánh tội phạm truy nã 1000 vạn vẫn dùng một chiêu.
Nhớ tới cái ghế gấp lấp lánh ánh vàng kia, chỉ cần người làm chuyện trái lương đều cảm thấy sọ đau đớn. Danh hiệu Đạt Dã ghế gấp hoàn toàn vang danh.
Ngoài ra, căn cứ nguồn đáng tin, Đạt Dã ghế gấp là người yếu nhất quán rượu.
Chúng tội phạm không hẹn mà cùng lựa chọn khiêm tốn một chút, tránh đầu sóng ngọn gió.
Hai ngày liên tiếp không có thu hoạch, Trương Đạt Dã quyết định mở rộng phạm vi chạy bộ đến GR58 và GR57 cách vách. Dù sao chút khoảng cách ấy cũng không lãng phí bao nhiêu thời gian.
Thế là trị an của ba đảo trở nên tốt chưa từng có. Từ ngày nào đó có tên côn đồ cầm trái cây của một bà cụ mà không chịu trả tiền bị Trương Đạt Dã đè xuống đất đánh cho một trận, khu vực xung quanh giảm thiểu hẳn mấy vụ ăn chùa.
Ngày này, Trương Đạt Dã lại bắt một tên hơn 300 vạn đi căn cứ hải quân đổi tiền thưởng, đồng hành là Artoria và Tom.
Sharkler và Thụy Manh Manh đã về quán rượu trước một bước, gần đây thỉnh thoảng sẽ có người nhân lúc bọn họ không ở đột nhập quán rượu, muốn phát tài.
Bởi vì trong truyền thuyết, quán rượu chẳng những có ghế gấp bằng vàng ròng, còn có một bức tượng vàng.
Ghế vàng bị ông chủ nhỏ tùy thân mang theo làm vũ khí, tượng vàng thì không đến mức cõng chạy khắp nơi chứ?
Có vài người không nhịn được, muốn nhân lúc bọn họ đi vắng hoặc thừa dịp đêm khuya vắng người để leo tường vào xem thử.
Thế là trong sân quán rượu thỉnh thoảng lại vang lên tiếng kêu đau, có người dẫm phải bẫy chuột, có người dẫm phải đinh rải đầy đất.
May mà những người này xem như không vứt bỏ đạo đức nghề nghiệp, vừa buột miệng kêu lên đã lập tức bịt miệng mình.
Nhưng khi bọn họ nhảy lò cò rời đi khu vực nguy hiểm thì thường sẽ rơi vào cái hố bị che hoặc bị một cái lưới lớn trùm xuống, treo ngược lên.
Đương nhiên, cũng có người không đi đường sân mà là từ cửa chính quán rượu cạy khóa. Thế thì sẽ dẫm trúng cái cào đặt ở cửa, cái cào sẽ bật lên thật mạnh, nện thẳng vào mặt tên cạy khóa, đánh người nằm rạp.
Rõ ràng cái bồ cào để rất dễ thấy, thế mà năm ngày đã đánh ngã ba người, dùng tốt vô cùng.
Tác dụng phụ là buổi sáng Tom chạy ra ngoài lấy báo cũng sẽ có tỷ lệ đại khái bị đánh một phát, mặt cũng bị đánh lún vào trong đầu, trông rất đau.
Sharkler và Thụy Manh Manh không đi theo đổi tiền thưởng là để dọn dẹp mấy tên xui xẻo tham lam kia, sau đó trói lại, căn cứ tình hình rổi xử lý.
...
"Sao dạo này cậu em Đạt Dã chăm chỉ thế? Gần như mỗi ngày đều có thể đưa mấy người tới." Thiếu tá Kuro phụ trách đổi tiền thưởng phiền muộn hỏi.
Nếu còn tiếp tục thì phiền toái to. Hắn lại không thể ngày nào cũng xin nghỉ để tránh công lao, thế thì đến lúc phát lương hắn sẽ khóc mất.
Trương Đạt Dã thành thật đáp: "Dạo này thiếu tiền."
Cậu cũng phiền muộn lắm. Dạo này tìm người càng ngày càng khó, tội phạm truy nã không phải quái nhỏ trong game, càn quét xong lại xuất hiện ở vị trí cố định. Đám kia nghe nói khu vực này có thợ săn tiền thưởng đáng gờm là sẽ chạy, sẽ ẩn nấp, sẽ giả bộ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận