One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 544: Có muốn lên thuyền của tôi không (3)

Chương 544: Có muốn lên thuyền của tôi không (3)
Nhóc Sanji nghỉ ngơi một hồi đã khôi phục kha khá thể lực. Zeff vừa đi, cậu chàng đã chạy như bay tới: “Tiểu thư Artoria, xin hỏi cô có hài lòng với hương vị món ăn nơi này không?”
“Ăn rất ngon.” Artoria hỏi: “Có món nào cậu nấu không?”
“Không có, lão già thối nói tôi chưa đạt yêu cầu. Tôi sẽ cố gắng, sau này chắc chắn có thể làm ra những món ăn còn ngon hơn bọn họ nấu.” Sanji tràn đầy nhiệt tình.
Artoria khích lệ cậu: “Vậy tôi sẽ mong chờ lắm, cậu cố lên.”
Sanji bé nhỏ bắt đầu đắc ý: “Vâng. Lần sau hãy để tôi nấu cho tiểu thư Artoria một bữa tối thịnh soạn ngập tràn tình yêu.”
Trương Đạt Dã ấn đầu Sanji đẩy cậu ra sau, cái tên này đã sắp dính chặt vào người Artoria rồi: “Rốt cuộc cậu tới đây làm gì?”
“À, đúng rồi.” Sanji nhớ ra mục đích của mình: “Các anh từ Đại Hải Trình đến đây thật à?”
“Đúng vậy.” Trương Đạt Dã gật đầu.
“Thế các anh từng nghe nói đến ALL-BLUE chưa? Các anh có biết ALL-BLUE ở đâu không?” Sanji mong đợi nhìn bọn họ.
Tom tròn vo nghiêng đầu, ALL-BLUE hả, hình như nó từng nghe qua ở đâu rồi.
Chẳng biết có phải do động tác nghiêng đầu của nó hay không mà cái ghế cuối cùng cũng không chịu nổi trọng lượng của Tom. Rầm một tiếng, cả bốn chân ghế gãy lìa. Tom cũng lăn ra ngoài nhanh như chớp chẳng khác nào quả bóng bowling, va đổ hai chiếc bàn rồi dừng lại ở góc tường.
Sau đó Tom phát huy triệt để tinh thần té ngã ở đâu ngủ luôn tại đó, nó xoa cái bụng tròn của mình rồi ngủ thiếp đi.
“Chuyện… chuyện gì vừa xảy ra vậy?” Vừa nãy Sanji không chú ý tới sinh vật kỳ lạ này cho lắm, hình như lúc tiến vào nó là con mèo thì phải.
“Ầy, xin lỗi, chúng tôi sẽ bồi thường cái ghế.” Trương Đạt Dã đã quen với chuyện này từ lâu. Ngoài việc trả tiền cho Artoria thì tiền của cậu tiêu nhiều nhất để bồi thường cho đồ đạc mà Tom làm hỏng.
“Nếu ALL-BLUE mà cậu nói là nơi tập trung đủ loại nguyên liệu nấu ăn từ khắp bốn biển thì tôi từng nghe nói về nó rồi, tiếc là tôi không biết nó ở đâu.” Artoria tiếc rẻ đáp, nghĩ thôi cũng biết chỗ như thế sẽ rất thú vị.
“Quả nhiên ALL-BLUE thật sự tồn tại.” Đáp án này đối với Sanji đã đủ rồi. Dù nơi đó ở đâu chăng nữa, chỉ cần nó tồn tại thì cậu chắc chắn có thể tìm đến.
“Thật ra có tồn tại hay không không quá quan trọng đâu, dù sao chúng tôi đi du lịch vòng quanh thế giới cũng sẽ thuận tiện tìm thử xem, dù không tìm được ALL-BLUE thì lúc đó chúng tôi vẫn có thể nếm được nguyên liệu nấu ăn từ khắp nơi trên thế giới rồi còn gì.” Trương Đạt Dã truyền đạt lại quan điểm của mình cho Sanji.
“Nói không chừng ALL-BLUE chân chính là như thế đấy, các đầu bếp phải tự mình đi khắp thế giới, hiểu biết từng loại nguyên liệu nấu ăn, sau đó chọn một nơi mình thích nhất để dừng chân và phát huy toàn bộ năng lực nấu nướng của bản thân. Chỗ đó sẽ trở thành ALL-BLUE của vị đầu bếp ấy.”
“Hả?” Sanji nghe Trương Đạt Dã nói xong thì sửng sốt một thoáng. Đúng là người từ Đại Hải Trình tới có khác, lời nói đáng tin cậy hơn lời đồn bên ngoài đến hẳn 3 phần.
“Ví dụ như bếp trưởng Zeff đấy. Với hắn mà nói, có lẽ nhà hàng này chính là ALL-BLUE thuộc về hắn cũng nên.”
Sanji nhìn chằm chằm phòng bếp. Là thế thật à? Nhà hàng này chính là thứ mà lão già thối kia quan tâm nhất, đây chính là ALL-BLUE mà hắn muốn tìm hả?
Cuối cùng Trương Đạt Dã cũng lộ ra đuôi cáo, cười tủm tỉm đề nghị: “Nếu cậu cũng muốn tìm ALL-BLUE thì sớm muộn gì đều phải rời khỏi nhà hàng này. Đã như vậy, cậu có muốn lên thuyền của tôi cùng đi du lịch bốn phương, cho tới tận khi tìm thấy ALL-BLUE trong lòng mình mới thôi?”
Mặc dù kỹ năng nấu nướng hiện tại của Sanji chẳng ra đâu vào đâu, cũng
như không có thực lực, nhưng Trương Đạt Dã không hám lực chiến đấu của cậu. Dẫn Sanji theo chủ yếu là để cậu làm đầu bếp tập sự cho Tom. Học nghề từ Tom chưa hẳn đã kém hơn Zeff, còn có thể giúp Tom tiến một bước gần hơn đến mục tiêu đầy tham vọng hết ăn rồi lại ngủ của nó. Nếu có cơ hội bắt cóc người, đương nhiên Trương Đạt Dã phải thử rồi.
“Rời khỏi nơi này ư?” Đáng tiếc, mặc dù Artoria và Thụy Manh Manh rất xinh đẹp, đề nghị của Trương Đạt Dã cũng hết sức hấp dẫn nhưng Sanji vẫn kiên quyết lắc đầu: “Tôi còn có việc nhất định phải làm, tôi còn chưa đồng ý với cách nói của anh, sau này tôi sẽ đích thân đi tìm ALL-BLUE.”
“Haizz.” Trương Đạt Dã thở dài. Trẻ em thời buổi này khó lừa thật, mới 9 tuổi mà đã có niềm tin kiên định như vậy rồi. Lúc 9 tuổi cậu đang làm gì nhỉ?
Bên này nói chuyện phiếm xong thì Zeff cũng cầm tờ giấy tính tiền ra. Chuyện vừa rồi hắn đều nghe được rõ ràng, cũng không nói gì về lựa chọn của Sanji.
Hắn thấy Sanji còn nhỏ, dù là kỹ năng nấu ăn hay kỹ xảo chiến đấu vẫn cực kỳ non nớt, hắn còn muốn truyền toàn bộ tuyệt kỹ của mình cho Sanji.
Bạn cần đăng nhập để bình luận