One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 196: Ai muốn đi đảo Người Cá xin mời giơ tay (2)

Chương 196: Ai muốn đi đảo Người Cá xin mời giơ tay (2)
"Nếu đi... Có tiện không nhỉ?" Trương Đạt Dã cảm thấy lần này nữ hoàng Otohime trở về chắc sẽ bận rộn nhiều chuyện khác.
Nữ hoàng Otohime gật đầu: "Đương nhiên là tiện rồi. Hoặc nên nói là như vậy sẽ giúp đỡ rất nhiều. Trước nay mọi người chỉ thấy hải tặc hung ác nên mới mâu thuẫn như vậy. Tôi muốn bọn họ được gặp những người hiền lành như các cô, các cậu."
Trương Đạt Dã khá là động lòng. Cậu ở thế giới này lâu như vậy, đúng là muốn đi thăm thú một phen. Ngồi thuyền của đảo Người Cá thì chắc chắn đảm bảo được an toàn rồi. Dù có vấn đề gì xảy ra chăng nữa, Cá mập khổng lồ có thể nhanh chóng đưa bọn họ lên mặt biển ngay.
"Thế... Ai muốn đi đảo Người Cá xin mời giơ tay."
Artoria giơ tay đầu tiên, cô muốn xem thử quốc gia có một vị nữ hoàng ưu tú thế này sẽ trông thế nào.
Sharkler giơ tay: "Tôi muốn đi xem người cá đích thực trông thế nào?"
Hắn cũng bị đánh vì chuyện này một lần. Dẫu sao cũng phải xem thử rốt cuộc nguyên nhân bị hiểu lầm là do đâu chứ?
Thụy Manh Manh cũng giơ tay lên. Cô ấy muốn xem thử quê của Keimi trông thế nào.
Tom tung tăng vung một tay, một tay không đủ còn phải giơ hai tay, chỉ sợ mọi người bỏ nó lại.
Trương Đạt Dã làm bộ làm tịch đếm: "Được, toàn phiếu thông qua. Vậy thì xin cảm ơn nữ hoàng Otohime đã mời."
Nữ hoàng Otohime vui vẻ: "Rất vinh hạnh có thể mời được các vị!"
"Nhưng ngài có thể ở đây chờ chúng tôi một lát không? Chúng tôi cần chuẩn bị mới được." Trương Đạt Dã cảm thấy trước khi ra cửa nên quay về thu thập một chút.
"Đương nhiên là được, để tôi đưa mọi người đi." Nữ hoàng Otohime nhìn nơi này còn cách quần đảo Sabaody hơi xa.
"Không cần đâu. Hòn đảo này cũng không thân thiện với ngài cho lắm." Trương Đạt Dã từ chối ý tốt của cô: "Sharkler ở lại chỗ này bảo vệ Nữ hoàng đi, tôi sẽ nhớ cầm đồ cho anh."
"Yên tâm, cứ giao cho tôi." Hành lý Sharkler muốn mang theo cũng chỉ có kem đánh răng mà thôi. Hắn biết Trương Đạt Dã hiểu mình.
"Sếp ơi, còn cái này thì phải làm sao đây?" Thụy Manh Manh chỉ con Hải Vương xấu số kia.
"Cắt một phần cất ở chỗ tôi, đến khi cần lấy ra thì vẫn tươi ngon như cũ. Còn thừa thì lát nữa liên lạc với ông chủ tiệm hải sản, vừa hay có thể kiếm một khoản thu nhập thêm." Thật ra thì Trương Đạt Dã cũng nghi ngờ cửa tiệm hải sản nho nhỏ kia có đủ khả năng xử lý Hải Vương to thế này không.
Trước khi xuống thuyền, Trương Đạt Dã còn nhìn thoáng qua nữ hoàng Otohime đang nheo mắt cười tủm tỉm: "Có phải ngài hơi yên tâm quá mức với chúng tôi không thế? Chúng tôi giết chết con Hải Vương này giúp ngài cũng chỉ là trùng hợp thôi. Chẳng may chúng tôi là người xấu, lừa gạt ngài thì phải làm sao bây giờ?"
Nữ hoàng Otohime nâng một tay che ngực, cười nói: "Tôi có thể cảm nhận được sự chân thành của mọi người."
Trương Đạt Dã bừng tỉnh, suýt nữa quên mất vị này có Haki quan sát đặc biệt, chẳng qua không biết cô ấy có thể làm được đến mức nào. Cậu hỏi dò: "Năng lực đọc ý nghĩ à?"
Nữ hoàng Otohime giải thích: "Không đến mức ấy, chỉ cảm nhận được tình cảm mạnh mẽ nhất sâu trong đáy lòng người khác mà thôi."
Hơn nữa rất dễ dàng sinh ra đồng tình với tình cảm của người khác. Cô ấy từng khóc sướt mướt dạy dỗ người đi sai đường vì gia cảnh khó khăn, vừa đánh hắn vừa nói: "Tôi đồng cảm với hoàn cảnh bi thảm của anh". Đó không phải lời khách sáo, mà là cảm động lây thật.
Cũng bởi vì đứng ở góc độ của đối phương nói chuyện nên người bị dạy dỗ rất dễ dàng chấp nhận lời răn của cô, tự mình sửa đổi.
Có lẽ cũng nhờ phúc của năng lực này mới có thể cảm hóa vị Thiên Long Nhân kia.
Đồ cần chuẩn bị cũng không nhiều, đơn giản là mỗi người mang hai bộ quần áo, có lẽ nên mang một ít quà nữa.
Bởi vì gấp nên không kịp chuẩn bị, thôi thì cứ tha mấy hòm rượu đi, coi như ít nhiều cũng là tấm lòng. Khi nào tới nơi lại lục ô chứa đồ xem có gì để tặng cho mấy đứa nhỏ của Otohime hay không.
Ngoài ra thì còn phải treo tấm bảng "Ra ngoài chơi, tạm dừng kinh doanh" trước cửa quán rượu, báo với gia đình Goodman một tiếng, tránh cho bọn họ lo lắng.
Lấy xong những thứ cần mang theo, đoàn người lại quay lại bờ biển, để Cá mập khổng lồ chở tới chỗ nữ hoàng Otohime và Sharkler đang đợi.
Trương Đạt Dã phụ trách điều khiển phương tiện. Vì để tiết kiệm thời gian, Sharkler cho cậu mượn Cá mập khổng lồ làm phương tiện đi đường, Trương Đạt Dã tranh thủ thỏa thuê ước nguyện.
Phải nói rằng, trong số toàn bộ những người lái cái này thì Artoria thành thạo nhất. Cô dùng kỹ năng cưỡi là có thể lái tuyệt hơn cả Sharkler, chỉ không thể biến đổi hình dáng mà thôi.
Thật ra nếu để Tom lục lọi một phen chắc nó cũng học được, nhưng Trương Đạt Dã sợ nó không cẩn thận chơi cho phát nổ nên không chịu cho nó nghịch. Chuyện này làm Tom hờn dỗi mất mấy phút liền.
Bạn cần đăng nhập để bình luận