One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 234: Thân là chủ nhân (trang trí) của Tom (2)

Chương 234: Thân là chủ nhân (trang trí) của Tom (2)
Các binh lính luống cuống hoảng hốt xác nhận lại mệnh lệnh của Long Cung… Bọn họ chỉ nhận được chỉ thị rằng 'cậu Đạt Dã sẽ dẫn một đứa bé trở lại, không cần ngăn trở'. Nhưng dáng người của Wadatsumi thật sự vượt quá trí tưởng tượng của bọn họ với trẻ con.
Cuối cùng đương nhiên vẫn thuận lợi cho qua, Neptune dẫn quân đội đến bờ biển nghênh đón, sợ cơ thể cao lớn của Wadatsumi bất chợt xuất hiện sẽ gây khủng hoảng.
Nữ hoàng Otohime không yên tâm đi theo, bởi vì cô thấy Neptune chuẩn bị nghênh đón người ta như thể nghênh chiến không bằng.
"Sao quốc vương và nữ hoàng phải tới đây?"
"Chẳng lẽ có địch tới?"
"Không, trông giống như đang muốn nghênh đón người nào hơn."
Người đứng hai bên đường bàn luận sôi nổi, tuy họ hay gặp nữ hoàng nhưng quốc vương hiếm khi lộ mặt, uy nghiêm của ngài ấy với bọn họ rất cao.
Thuyền của đám Trương Đạt Dã nổi lên mặt nước trước, sau đó tới lượt Wadatsumi thò đầu ra.
Quả nhiên, vừa xuất hiện đã dẫn tới tiếng kêu từng trận:
"Cái gì thế kia? Thật là đáng sợ!"
"Có phải quái vật biển đầu hói không?"
"Bọn họ dẫn quái vật biển đầu hói tới đây á?"
“Đây chính là đứa bé mà cậu nói à?” Cao như Neptune mà cũng phải ngửa đầu nhìn Wadatsumi, đấy là hiện giờ Wadatsumi chỉ mới lộ ra một cái đầu thôi đấy.
Wadatsumi dè dặt “trốn” sau thuyền và “vụng trộm” quan sát Neptune, cảnh tượng ấy trông giống như một người trưởng thành muốn trốn đằng sau điện thoại di động của mình vậy.
Không ngờ cái đầu tròn vo của hắn làm ra động tác như vậy còn rất đáng yêu.
“Chính là cậu ấy.” Trương Đạt Dã quay đầu gọi: “Wadatsumi, đừng ngại ngùng, ra chào hỏi đi.”
Wadatsumi nghe lời bước ra: “Chào mọi người, tôi tên là Wadatsumi, thuyền trưởng Decken đã không cần tôi nữa. Mọi người sẽ chứa chấp tôi chứ?”
“Đứa trẻ đáng thương, sau này nơi đây chính là nhà của cậu.” Nữ hoàng Otohime nhận lời nhanh như vậy có hai nguyên nhân, một là vì có thể cảm nhận được sự đau buồn và bất an của Wadatsumi, hai là cô ấy cũng tin tưởng đám Trương Đạt Dã.
Nữ hoàng đã nói như thế rồi, đương nhiên Neptune sẽ không từ chối: “Vậy cậu có đồng ý gia nhập quân đội trực thuộc thành phố Long Cung không?”
Wadatsumi hỏi thẳng: “Có cơm ăn không?”
“Có chứ, tôi sẽ lập tức sắp xếp chỗ ăn ngủ cho cậu.” Neptune đương nhiên không để binh lính của mình ăn không đủ no, chỉ thêm một phần cơm cho vài trăm người thôi mà, hắn nuôi được.
“Vậy thì tôi xin gia nhập. Tôi sẽ nghe lời.” Wadatsumi vỗ ngực cam đoan.
Quần chúng vây xem hết sức kinh hãi:
“Trời ơi? Quái vật biển đầu hói… À không, Wadatsumi gia nhập quân đội của vương quốc!”
“Cái đầu to như vậy đúng là cực đáng tin cậy.”
“Cậu muốn ăn gì không? Tôi có cá tươi mới bắt được nè.”
Ở một mức độ nào đó, hình thể đại diện cho sức chiến đấu, nhất là người to đến mức như Wadatsumi. Sự gia nhập của hắn vào quân đội sẽ mang tới cảm giác an toàn rất lớn cho các cư dân.
Lúc nhìn thấy Wadatsumi sợ hãi bao nhiêu thì bây giờ lại ngạc nhiên và vui mừng bấy nhiêu, thế nên các cư dân rất nhiệt tình với hắn.
“Tất cả mọi người đều thích cậu đấy Wadatsumi-chan.” Nữ hoàng Otohime cười híp mắt, còn đặt luôn biệt danh cho người ta rồi.
Chờ đến khi Wadatsumi lên bờ, nữ hoàng Otohime mới chú ý tới băng vải trên tay và đùi cậu: “Hóa ra trên người cậu có vết thương, hay là cậu hãy ăn chút gì đó rồi nghỉ ngơi trước đã?”
“Vâng.” Wadatsumi ngoan ngoãn làm theo sự sắp xếp của Otohime, bưng Tả đại thần lên tay rời đi.
Sau khi Wadatsumi đi rồi, Neptune mới hỏi: “Xin hỏi cái người tên Vander Decken kia ở đâu?”
“Ở chỗ này.” Trương Đạt Dã vỗ vỗ chiếc thùng gỗ to bên cạnh mình. Vì nghĩ cho cảm xúc của Wadatsumi nên cậu vẫn luôn đậy kín nắp thùng.
Thế là cả đám Trương Đạt Dã lại lần nữa ngồi lên thuyền đi thành phố Long Cung, mang theo chiếc thùng gỗ tội phạm.
Khi nắp thùng được mở ra, Vander Decken đã tỉnh lại, chỉ là cả người mềm nhũn không đứng nổi.
Trương Đạt Dã tốt bụng nhấc đầu hắn lên khỏi mặt nước để tiện cho việc tra hỏi, nào ngờ sau khi Vander Decken thấy rõ Neptune và nữ hoàng Otohime, lời đầu tiên hắn nói ra lại là:
“Cha vợ, mẹ vợ, xin hãy gả công chúa Shirahoshi cho con.”
“Rầm.” Một nắm đấm to như cái nồi đất, không, chắc phải là nồi cơm quân đội nhấn hắn vào thùng lần nữa, bọt nước bắn lên tung tóe.
Neptune nổi giận đùng đùng: “Ai là cha vợ với mẹ vợ của mi hả? Tên khốn này, Shirahoshi mới sáu tuổi thôi. Mi hãy nói cho rõ, rốt cuộc vì sao mi lại để mắt tới Shirahoshi hả?”
Chất lượng của chiếc thùng kia không tệ, chưa bị Neptune đấm vỡ. Trương Đạt Dã lại nhấc đầu Vander Decken lên khỏi nước, lay thật mạnh: “Nghĩ cho kĩ rồi hẵng nói tiếp nhé.”
Đương nhiên Vander Decken sẽ không chịu nói mục tiêu của mình là năng lực điều khiển Hải Vương của công chúa Shirahoshi: “Tôi trúng tiếng sét ái tình. Tôi vừa gặp đã trúng tiếng sét ái tình với công chúa Shirahoshi. Về phần tuổi tác thì mọi người không cần lo lắng, chỉ cần cô ấy uống thuốc trong túi của tôi là sẽ lập tức lớn lên.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận