One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 252: Tôi ít đọc sách nhưng đi làm công nhiều, cậu không lừa được tôi (1)

Chương 252: Tôi ít đọc sách nhưng đi làm công nhiều, cậu không lừa được tôi (1)
Tom cũng làm ra động tác tương tự với cậu, tuy chẳng hiểu hai hàm răng trắng tinh chỉnh tề kia có gì mà xỉa.
"Không phải cơm nhà càng ngon, mà là tay nghề của thầy Tom càng tuyệt mới đúng chứ?" Thụy Manh Manh gạt cặn đồ ăn vào thùng rác rồi chồng một đống đĩa cao ngất lên.
Mọi người đều rơi vào trạng thái ăn no không muốn nhúc nhích, chỉ có Thụy Manh Manh lúc nào cũng chăm chỉ như vậy thôi.
Trương Đạt Dã nhìn Tom: "Cũng có nguyên nhân này đi. Đúng rồi, không phải cô muốn học tài nấu nướng của Tom à? Cũng gần hai tháng rồi còn gì? Học tới đâu rồi?"
"Cũng… tạm được. Thật ra tôi chỉ giỏi thái đồ ăn." Thụy Manh Manh không có lòng tin với chính mình.
Thái đồ ăn à? Chắc luyện kiếm mà ra ấy gì. Trương Đạt Dã cảm thấy nghi ngờ năng lực đứng lớp của Tom. Dù gì nó cũng có tiền án, dạy mèo con vờn chuột thế nào mà kết quả lại là mèo con thành bạn của chuột con.
Trương Đạt Dã lại không châm chọc Thụy Manh Manh: "Thái đồ ăn cũng là một tay nghề. Tôi nhớ không lầm thì thu nhập của đầu bếp cắt thái cũng không tồi đâu. Thật ra tôi cảm thấy cô vẫn nên học thêm kỹ năng chiến đấu thì có tương lai hơn nhiều."
Trong lúc tám chuyện, Thụy Manh Manh đã bưng một chồng đĩa cao ngất vào bếp rồi.
Thật ra lúc trước đi làm cô không dám chồng đĩa cao như thế bao giờ, bởi vì bưng đứng lên thì bên trên quá nặng dễ đè vỡ đĩa bên dưới.
Hậu quả của đĩa bên dưới bị vỡ chính là toàn bộ đĩa đều rơi xuống đất loảng xoảng, cuối cùng cô phải tính toán xem tiền lương tháng ấy có đủ tiền đền bù không.
Nhưng đến nơi này thì không có nỗi lo như vậy. Cô tận mắt thấy thầy Tom bưng một chồng đĩa cao uốn éo di chuyển, thứ duy nhất có thể hạn chế thầy ấy chính là độ cao của khung cửa.
Chờ Thụy Manh Manh thu dọn bát đĩa xong, Trương Đạt Dã thuận tay cầm giẻ lau lau sạch bàn: "Tới tới tới, họp họp!"
"Hồi trước không phải vẫn luôn nói muốn ra biển đấy à? Giờ trong tay chúng ta có tổng cộng 120 triệu Belly, nếu giờ bán sạch vàng trong tay thì có thể mua được một con thuyền rất tốt."
Trương Đạt Dã nhớ băng Mũ Rơm mang một đống vàng từ Skypie về mới đổi được 300 triệu Belly, số vàng trong tay nhà mình bây giờ chắc cũng không xê xích gì nhiều.
"Thế nên giờ chúng ta bán vàng mua thuyền ra biển luôn hay muốn tiếp tục mở quán, kiêm chức thợ săn tiền thưởng bắt hải tặc kiếm tiền nào?"
Tom giơ tay đầu tiên, phản đối bán vàng. Nó còn luyến tiếc tượng vàng của mình lắm.
Artoria cũng nói: "Tôi đều được. Bộ giáp vàng kia không thực dụng lắm, chủ yếu là để ngắm thôi. Đằng nào tôi cũng không mặc."
Sharkler nói: "Tôi thế nào cũng được. Tôi lại không thiếu bàn chải đánh răng, bàn chải vàng cũng không thoải mái bằng bàn chải đánh răng bình thường. Chẳng qua là hơi tiếc tấm lòng của gia đình Neptune thôi."
Thụy Manh Manh nhìn xung quanh: "Mọi người đều đồng ý, tôi cũng..."
"Cô thì thôi." Trương Đạt Dã ngắt lời: "Cô và bọn họ không giống nhau. Một trong các mục tiêu chính của cô khi tới nơi này là kiếm tiền. Mang ít vàng về không tốt à? Belly có tiêu được ở đấy đâu."
"Nhưng mọi người đều sẵn lòng bỏ ra, tôi cũng muốn góp một phần sức lực." Thụy Manh Manh cúi đầu. Vàng đương nhiên là tốt. Nếu cầm thanh kiếm kia trở lại thì chắc chắn sẽ bán được rất nhiều, rất nhiều tiền, cô cũng tiếc lắm chứ. Nhưng ai cũng sẵn lòng góp phần để mua thuyền, vậy sao cô đứng nhìn cho được.
"Manh Manh ơi, làm nhân viên đến trình độ này của cô sẽ khiến nhà tư bản cảm động đến rơi lệ." Trương Đạt Dã bất đắc dĩ: "Đó là quà Neptune tặng cho cô. Cách làm của cô khác nào mình trúng số nhưng cầm tiền thưởng đi cho ông chủ mua xe sang đâu."
"Nhưng sếp có coi tôi là nhân viên đâu. Nếu so với điều kiện ăn ở bây giờ thì lượng công việc tôi làm mỗi ngày còn chẳng đủ ăn ấy chứ. Mọi người sống chung thật tốt. Artoria thường xuyên chăm sóc tôi. Dù cô ấy có vẻ nhỏ nhưng cảm giác như chị của tôi vậy. Ngay cả Sharkler, anh ấy đến sau nên chưa thân cho lắm, thế mà khi có khách lân la làm quen tôi là Sharkler sẽ tới giải vây. Còn… còn chưa kể… làm gì có sếp nào hơi tí là đưa nhân viên đi ra ngoài chơi chung, đi ra ngoài du lịch chung?"
Thụy Manh Manh nói rất vội, rất loạn, không biết có phải trước kia gặp quá nhiều trắc trở không, người khác tốt với cô ấy chút xíu nào là cô ấy nhớ hết.
Trương Đạt Dã thật sự không có tự giác làm ông chủ, ngay cả tiền lương còn không trả đúng hạn. Tuy bình thường không thiếu tiền tiêu vặt cho bọn họ là được.
Dù sao cũng là người triệu hoán từ nơi khác tới, khó mà coi người ta là nhân viên thật được. Hơn nữa, mỗi kỳ nghỉ hè toàn là cậu đi làm nhân viên cho người khác, đã làm ông chủ bao giờ đâu.
Ăn ở và vân vân, người ta từ thế giới khác tới giúp cậu, cậu cung cấp chút bảo đảm cuộc sống có tính là gì đâu. Hơn nữa số tiền ấy đa số là mọi người cùng bắt hải tặc kiếm được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận