One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 306: Thuyền buồm Thriller

Chương 306: Thuyền buồm Thriller
"Sếp Đạt Dã, tôi đồng ý dẫn ông chú này rời đi." Sharkler nói: "Nếu Kuwajiro ở đây, nhất định sẽ nói ‘Là đàn ông thì phải yên lặng tuân thủ lời hứa’. Tôi rất thưởng thức bộ xương khô này… với điều kiện đừng có hát hò gì."
Diệp Ngôn nói: "Tôi thì không sao cả, tôi sống chung với yêu ma quỷ quái quen rồi."
Thụy Manh Manh giơ tay: "Tôi cũng đồng ý. Tuy chú ta hơi biến thái nhưng cũng đánh chú ta một trận rồi còn gì, dẫn chú ta theo cũng có sao đâu?"
Tom không tập trung tỏ thái độ, nó đang bận cầm cái khăn tay bé xinh lau nước mắt. Nó đồng cảm với cá voi Laboon mà nó chưa từng gặp. Thú cưng không được thấy mặt chủ nhân suốt 40 năm thật sự rất tội nghiệp.
"Nếu đã không phải kẻ ác tự ý làm bậy, giúp hắn một lần đi." Artoria cũng không phải người cổ hủ, còn khá có hảo cảm với người biết tuân thủ ước định.
Trương Đạt Dã cũng chẳng có ác cảm gì với Brook, gật đầu nói: "Vậy thì hoan nghênh ngài Brook đồng hành với chúng tôi một thời gian?"
"Vô cùng cảm ơn!" Brook mừng rỡ không tả xiết, hạnh phúc vì mình không gặp phải thợ săn tiền thưởng cứng ngắc quá.
Sau khi quyết định chuyện này, Trương Đạt Dã thuận miệng nói ra lời trong lòng: "Thật ra thì dù chú bị chúng tôi bắt đưa tới chỗ căn cứ hải quân thì hải quân thấy chú như thế cũng tưởng chúng tôi tới lừa tiền thưởng thôi."
"Xin cậu Đạt Dã đừng nói như vậy, tôi sẽ đau lòng lắm đấy. Tuy rằng tôi đã không còn tim lòng gì cả. Yohohohoho ~" Bộ xương khô Brook lạc quan rất nhanh khôi phục bộ dáng ngày thường.
Chẳng qua đến lúc này cũng chỉ còn mỗi Tom bị chuyện cười lạnh của xương khô chọc cười mà thôi.
"Để tỏ lòng biết ơn mọi người, xin cho phép tôi đàn một bài." Brook thấy dương cầm đặt bên trong quán rượu.
Mắt Sharkler thoáng cái trở nên hoảng sợ, sẵn sàng tư thế muốn chạy ra ngoài: "Đừng hát!"
Trương Đạt Dã giúp đỡ khuyên can: "Trình diễn âm nhạc thì để sau đi. trước khi rời vùng Tam giác Quỷ còn cần xử lý vài chuyện phiền toái."
Brook lập tức nói: "Nếu có chuyện gì cần ra sức, xin cứ việc phân phó."
"Cũng không có gì, đơn giản là đánh nhau thôi. Chẳng qua số lượng kẻ địch có lẽ hơi nhiều."
Mười năm sau, tổng cộng zombie lớn nhỏ của Moria phải tới một, hai nghìn con. Dù sao khi hắn thi triển chiêu lớn là ‘lãnh thổ tập hợp những cái bóng’ là đã có thể nhét hơn một nghìn bóng rồi. Từ đó suy ra, số lượng zombie phải từ một nghìn trở lên. Chẳng qua chỉ có 900 con có số thứ tự thôi.
Hiện tại dù chưa được hai nghìn đi, ít cũng phải có mấy trăm binh tôm tướng cua.
"Vậy xin hãy để kẻ hèn này tẫn một phần lực, với cả..." Brook chỉnh chỉnh cái nơ cổ: "Nếu lập tức phải sóng vai tác chiến, vậy quý cô Artoria và quý cô Thụy Manh Manh có thể..."
"Không được!" Trương Đạt Dã một đấm đánh ngã hắn: "Hay cứ ném bộ xương khô háo sắc này xuống biển cho rồi!"
"Yohohohoho ~ Cậu Đạt Dã đáng sợ quá đi nhá~ "
...
Đêm đến, Hope đang chậm rãi di chuyển bỗng nhiên hơi tăng nhanh tốc độ.
"Sao thế?" Mọi người chạy từ trong khoang thuyền ra, chỉ thấy hải lưu dưới đáy thuyền vô cùng xiết, có vẻ mạnh bạo cưỡng chế bọn họ tới nơi nào đó.
"Hải lưu tự nhiên biến thành như vậy." Sharkler chỉ đằng trước: "Nhìn kìa, hình như chỗ kia có cửa vào."
Nói là cửa vào, thật ra trông càng giống như một cái miệng to, hải lưu nhanh chóng chảy vào trong miệng, cuốn theo Hope xông về nơi đó.
Có thể thấy loáng thoáng sau cái miệng to là một tòa đảo nhỏ, hoặc nên nói là một con thuyền buồm khổng lồ giống với hòn đảo.
"Chính là chỗ này, Thriller Bark!"
“Két két két!”
Sau khi Hope tiến vào phạm vi Thriller Bark, cửa chậm rãi đóng kín.
Nhìn cứ như thể hàm trên hàm dưới bên trong cái miệng khổng lồ cắn chặt vào vậy. Lúc này, nước biển không tràn vào nữa, Hope và con thuyền của băng hải tặc Rumbar dần dừng lại.
"Đào hẳn sông bảo vệ thành trong thuyền, trông có vẻ có trang bị dẫn nước và thoát nước, thoải mái mượn cái miệng kia bắt được 'con mồi', thật sáng tạo." Trương Đạt Dã cảm thán, trước kia cậu không nghiên cứu kỹ cấu tạo của Thriller Bark bao giờ, chỉ cảm thấy nó là một con thuyền giống một hòn đảo nhỏ mà thôi.
Đứng trên boong thuyền là thấy được đất đối diện sông hộ thành khá là bằng phẳng. Bởi vì là ban đêm nên rừng rậm và lâu đài to lớn như ẩn như hiện phía xa bị sương mù bao phủ, toàn tòa đảo trở nên âm u, kinh dị.
"Lên bờ luôn ở chỗ đối diện đi." Trương Đạt Dã nói: "Mục tiêu là băng qua rừng rậm tiến thẳng lâu đài, giải quyết Moria, xông lên!"
Mọi người lái thuyền tới bờ bên kia, Trương Đạt Dã, Tom, Artoria, Sharkler và Diệp Ngôn sẵn sàng lên bờ, Thụy Manh Manh và Brook phải lưu lại giữ thuyền.
"Hai người ở lại không sao thật chứ?" Diệp Ngôn không yên tâm cho lắm. Chủ yếu là trông Thụy Manh Manh rõ yếu ớt, mảnh mai, cậu ta sợ bộ xương khô Brook háo sắc bắt nạt cô ấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận