One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 487: Nắm đấm sắt (3)

Chương 487: Nắm đấm sắt (3)
"Băng hải tặc cỡ này, dù để chúng ta đối phó cũng phải phí thời gian một phen… Chắc chắn là công lao của người máy kia!"
Các binh lính đưa ra kết luận.
Fullbody siết chặt nắm tay khiển trách: "Chẳng qua là ỷ vào thuyền lớn, mượn hỏa lực áp chế thôi, không có gì đáng gờm. Đừng bàn tán những vấn đề không liên quan đến công việc!"
"Vâng, chuẩn úy!" Các binh lính đứng nghiêm trả lời, sau đó đeo còng tay cho đám hải tặc, ném vào khoang thuyền.
Trương Đạt Dã không nghe rõ đối phương nói gì trên thuyền của họ, chỉ là nhớ tới chuyện lệnh truy nã nên nói: "Chuẩn úy Fullbody, xin hỏi chỗ ngài có lệnh truy nã của hải tặc ở biển Đông không? Chúng tôi vừa tới biển Đông, muốn hiểu biết thêm tình huống nơi này."
Rõ ràng là thợ săn tiền thưởng mà thôi, lại dùng giọng nói đương nhiên như thế nói chuyện với chuẩn úy của trung tâm hải quân!
Fullbody bất mãn thái độ trên cao nhìn xuống của Trương Đạt Dã, ngoài ra hắn còn chú ý tới đôi mắt cá chết của Diệp Ngôn, trông cũng giống giễu cợt hắn.
Hắn làm sao biết được rằng Trương Đạt Dã đối mặt đại tướng hải quân hay đối mặt quốc vương thì thái độ nói chuyện cũng thế cả, vừa ngang hàng lại lễ độ đúng mực. Cũng tại vị trí đứng cao thấp khác biệt nên Fullbody mới sinh ra cảm giác bị mạo phạm.
Mà mắt của Diệp Ngôn… mắt cá chết trời sinh, ai ngứa mắt cậu ta thì đều cảm thấy cậu ta đang nhìn đểu hết.
Tuy Fullbody giận đến nghiến răng nhưng đối phương vừa hỗ trợ bắt nguyên băng hải tặc. Yêu cầu này lại không có gì quá đáng, hắn không tiện chối bỏ, chỉ đành phẩy tay lệnh cho cấp dưới đi lấy, đồng thời âm thầm ghi thù. Đừng để tôi nắm được thóp của mấy người.
Sau khi quân hạm rời đi, Diệp Ngôn nghi hoặc: "Sao tôi cứ cảm thấy chuẩn úy kia có ý kiến với tôi."
"Tôi cũng có loại cảm giác này. Quái thật." Trương Đạt Dã chắc chắn chưa gặp hắn bao giờ, cũng không làm hắn mất mặt trước đám đông. Ác ý từ đâu mà ra vậy?
Sau khi đường ai nấy đi với đoàn du lịch Hope, Fullbody tiến hành tra hỏi băng hải tặc Walker.
"Mèo biết bay? Một cô bé xử gọn toàn bộ đám chúng bay? Cả thuyền hải tặc cũng do cô bé đánh chìm á?"
"Tuy rất mất mặt nhưng sự thật là như vậy, hình như cô bé ấy có thể điều khiển bão." Chúng hải tặc còn đang sợ hãi ra mặt. Bé con đáng yêu cái nỗi gì, rõ ràng là ác quỷ đội lốt thiên thần mà.
Binh lính phụ trách ghi chép tra hỏi cũng trưng ra vẻ khiếp sợ. Lúc bắt giữ đám hải tặc này, cậu ta cũng thấy cô bé tóc xanh kia. Trông vừa đáng yêu lại hơi yếu ớt, không ngờ lại có khả năng một mình giải quyết nguyên băng hải tặc.
Đám hải tặc này kiến thức thiển cận nên không biết là chuyện gì xảy ra, nhưng binh lính hải quân có suy đoán trong lòng, quay ra hỏi như chứng thực: "Chuẩn úy Fullbody, chẳng lẽ đấy là..."
"Đúng rồi, chắc chắn là sức mạnh đó." Một giọt mồ hôi lạnh chảy dọc trán Fullbody: "Sức mạnh của trái ác quỷ, hơn nữa còn là trái ác quỷ tương đối đáng gờm."
Trái ác quỷ thông thường chẳng thể khiến một cô bé mạnh đến mức đó, Fullbody rất khẳng định.
Chúng hải tặc run lẩy bẩy, hóa ra là ác quỷ thật à?
Fullbody cũng không có tâm tình phổ cập kiến thức cho đám hải tặc. Hắn đang bận mừng rỡ vì mình không xúc động: "Rốt cuộc đoàn du lịch này có lai lịch gì?"
Binh lính nhắc nhở: "Chuẩn úy! Báo tuần trước! Tôi từng thấy họ trên báo! Cái tờ liên quan đến Sư Tử Vàng ấy!"
"Cậu nói gì?" Fullbody cũng nhớ ra gì đó, vội vàng trở về phòng làm việc của mình, lôi tờ báo đăng tin Sư Tử Vàng sa lưới ra.
Ảnh chiếc Hope nơi đó nhức mắt cực kỳ, Fullbody nhìn ra tin tức từ câu nói kia: 'Hải quân bày tỏ lòng biết ơn chân thành đến đoàn du lịch Hope và những người dân thường khác đã bất chấp nguy hiểm giúp đỡ hải quân.'
Vốn tưởng đám người này chỉ cung cấp tin tức cho hải quân kiếm chút tiền thưởng, giờ xem ra không đơn giản như thế. Thân là chuẩn úy của trung tâm, Fullbody ít nhiều lý giải được nghệ thuật ngôn từ kiểu này. Rõ là trung tâm che giấu công lao của đối phương.
Fullbody nghĩ tới việc đối phương là thợ săn tiền thưởng có thể so chiêu với đại hải tặc tầm cỡ Sư Tử Vàng, run lẩy bẩy rót cho mình ly vang đỏ.
Có phải lúc vừa chạm mặt mình ‘xùy’ một tiếng không nhỉ?
Một ly vang đỏ thấy đáy, ngực áo sơ mi của Fullbody cũng thấm ướt. Hắn bi quan nhủ thầm: Bây giờ quay lại nói câu xin lỗi còn kịp chứ?
...
Đầu kia, Trương Đạt Dã cũng không để chuyện này trong lòng. Với cậu mà nói cũng chỉ là gặp người 'quen' thôi, kiểu niềm vui nhỏ bất ngờ.
Còn Fullbody ngứa mắt cậu cái gì thì có ảnh hưởng chi đâu. Với thực lực và chỉ số thông minh của Fullbody thì chính hắn cũng sẽ không thăng cấp tới chức vụ quá cao, không thể đem lại phiền phức cho cậu.
Huống chi tuy bây giờ Fullbody có rất nhiều khuyết điểm nhưng cũng không tới mức hết thuốc chữa, chẳng qua là thiếu 1 - 2 trận đòn hiểm thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận