One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 167: Người đàn ông rảnh rỗi nhất toàn biển khơi

Chương 167: Người đàn ông rảnh rỗi nhất toàn biển khơi
Cho đến một ngày nọ, xảy ra một sự kiện thật sự khiến quán rượu nổi như cồn.
Trưa hôm ấy, bầu trời hơi âm u nhưng trông còn chưa sầm sì đến mức muốn mưa.
Một chiếc thuyền nhỏ trông như quan tài lẳng lặng cập bờ, một người đàn ông tác phong tao nhã đội mũ phớt lễ phục, khoác áo choàng dài màu đen thong thả bước chân lên quần đảo Sabaody.
Người đi đường dù nhận ra hắn hay không đều rối rít tránh lui, cũng có người gan lớn dám cẩn thận quan sát nhân vật tầm cỡ khó gặp này.
Người này có vẻ không thèm để ý ánh mắt của người đi đường, dừng chân trước cửa một quán rượu nhỏ một lát, sau đó tự nhiên đẩy mở cửa.
Trương Đạt Dã nghe theo yêu cầu của vài vị khách hàng, kể họ nghe mấy mẩu tin tức thú vị. Cậu vừa thuật lại một đoạn băng hải tặc Tóc Đỏ phát sinh mâu thuẫn với băng hải tặc dưới quyền vua hải tặc tại Tân Thế Giới, đã thế còn thắng lợi tuyệt đối nữa chứ.
Mọi người bàn tán về ‘băng hải tặc mới nổi’ đang hoành hành ngang ngược Tân Thế Giới này. Có người nói: tin đồn rằng băng hải tặc Tóc Đỏ kia muốn neo ở cảng của đảo nào đó, mà nơi ấy lại là địa bàn của băng hải tặc dưới quyền vua hải tặc, có tới hơn trăm người trú đóng tại đó.
Lúc ấy thuyền trưởng băng hải tặc Tóc Đỏ hy vọng đối phương nể mặt mình, chờ bọn họ tiệc tùng một bữa là đi ngay. Đối phương lại càng muốn băng Tóc Đỏ đầu hàng, kết quả là oánh nhau.
Rất nhiều người phản bác người này nói điêu, sao có thể vì mâu thuẫn cỏn con như vậy mà bùng nổ chiến đấu quy mô cỡ lớn. Đó là chuyện không thể tưởng.
Thật ra thì Trương Đạt Dã rất muốn gật đầu tán thành, đó là chuyện rất có khả năng.
Ngay khi bầu không khí đang hừng hực khí thế, chuông ngoài cửa chợt vang lên vài tiếng.
Sau đó toàn bộ quán rượu thoáng cái im như tờ, chỉ dư lại tiếng nuốt nước bọt vang lên liên tiếp.
Cũng không ít người giật mình, vô ý thức nhường ra lối đi chính giữa xinh đẹp. Khóe miệng họ trề xuống, cổ rụt về phía sau gấp thành bốn nếp cằm.
"Đây là... Không phải đâu?"
"Không sai được, ánh mắt kia sắc bén như diều hâu vậy..."
"Dracule Mihawk, kiếm sĩ vĩ đại nhất thế giới!"
"Tại sao Thất Vũ Hải lại xuất hiện ở đây?"
Mihawk đi thẳng tới trước quầy rượu, ánh mắt lần lượt đảo qua Trương Đạt Dã, Thụy Manh Manh, cuối cùng ngừng ở trên người Artoria.
Artoria nhìn thẳng mắt đối phương, tay phải nắm hờ, thấy Mihawk tạm thời không có ý định rút kiếm thì cũng không thực hiện hành động nào khác.
Thụy Manh Manh cảm thấy bầu không khí không đúng, lập tức đứng cạnh Artoria. Kiếm của Thụy Manh Manh đặt ngay tại ngăn tủ dưới quầy rượu, từ bên ngoài vươn tay tới là có thể lấy được.
Tom ngậm một ngón tay, nhìn thanh đao khổng lồ trông như giá thập tự sau lưng Mắt Diều Hâu. Hoặc có lẽ nên nói là nó nhìn chằm chằm đá quý được khảm trên chuôi kiếm, cũng không biết đang nghĩ cái gì.
Trương Đạt Dã ôm chặt Tom tìm chút cảm giác an toàn, tiện thể cắt ngang ý tưởng to gan lớn mật của nó: "Xin hỏi ngài uống gì ạ?"
Mihawk tạm thời dời ánh mắt nhìn sang: "Vang đỏ."
"Xin chờ một lát." Trương Đạt Dã thở phào nhẹ nhõm, trông thế này không giống đến gây chuyện. Cậu xoay người cầm một chai rượu và ly chân cao tới, rót rượu cho hắn.
Mihawk bưng ly rượu lên lắc nhẹ, động tác tao nhã phối với bộ đồ trên người hắn làm Trương Đạt Dã liên tưởng tới một vị ma cà rồng.
"Xin hỏi Thất Vũ Hải đến quán rượu nhỏ này của tôi có chuyện gì không?" Trương Đạt Dã nhìn Mihawk trước mặt, phỏng đoán hiện tại hắn khoảng ba mươi tuổi gì đó. Phong thái ông chú lịch lãm đẹp trai này làm người ta rất chi là hâm mộ.
Mihawk uống một hớp rượu: "Tìm người."
Trương Đạt Dã liếc Artoria: "Tìm ai?"
Mihawk hỏi ngược lại: "Không phải cậu biết câu trả lời rồi à?"
"Nhưng... Tại sao? Danh tiếng chúng tôi chắc chưa đến mức lan truyền tới vùng biển khác chứ?" Trương Đạt Dã nhanh chóng suy nghĩ, không biết có phải có người muốn hại hắn không.
Nhưng nhìn sao cũng thấy Mihawk không giống người có thể bị Crocodile và Bernice lợi dụng.
"Tôi nghe người ta nói ở đây có một vị kiếm sĩ rất mạnh." Mihawk nhìn Tom hơi lâu một tí. Trực giác của hắn mách bảo rằng, ngoại trừ ba người trước mặt, có lẽ chú mèo thú cưng kia cũng biết dùng kiếm. Đúng là một quán rượu thú vị.
"..." Trương Đạt Dã cảm thấy đã biết ai gài mình rồi: "Có phải ngài đang nói đến một người đàn ông tóc màu đỏ và chỉ có một cánh tay không?"
Mihawk khẽ gật đầu.
Mà quần chúng hóng hớt đằng sau đã sợ ngây người rồi. Cậu chủ quán đối mặt với Thất Vũ Hải mà vẫn có thể cười nói như thường! Nghe ý tứ hình như còn từng chạm mặt Shanks Tóc Đỏ nữa chứ!
Lúc này ánh mắt chúng khách hàng nhìn về phía Trương Đạt Dã như đang nói: Bọn này còn tưởng cậu là người bình thường, hóa ra cậu ngấm ngầm quen biết nhiều nhân vật khủng bố như vậy!
Bạn cần đăng nhập để bình luận