One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 311: Ông cụ già bị thương nặng (2)

Chương 311: Ông cụ già bị thương nặng (2)
Một tràng hoan hô vang lên, rất nhiều người chui từ nhà lá ra ngoài, cũng có nhiều người từ chỗ sâu trong rừng chạy tới, ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm đám zombie kia.
Tom xiết chặt lông mèo trên người mình, ánh mắt của những người này thật là đáng sợ, giống hệt lúc nó đói không chịu nổi nữa.
"Làm gì thế?" Trương Đạt Dã nhìn ánh mắt của họ, rất lo đám người này sẽ làm ra chuyện gì buồn nôn.
"Bọn họ đang tìm kiếm zombie của mình." Spoil nói hết những gì mình biết về phương pháp chế tạo zombie một lần: "Chúng tôi trốn ở chỗ này chính là vì hy vọng một ngày tìm được zombie gắn với bóng của mình, sau đó cướp bóng về!"
Sharkler hỏi: "Hiệp hội người bị hại ông vừa nói thành lập vì mục đích này à?"
"Đúng vậy." Spoil gật đầu: "Có vài người bị cướp cái bóng đã trốn khỏi hòn đảo này luôn, cảm thấy cùng lắm thì sau này không tiếp xúc với ánh mặt trời là được, còn sống thì tốt rồi. Mà chúng tôi không cam lòng rời đi như thế, tập trung với nhau thành hiệp hội người bị hại, mục tiêu là cướp lại bóng của mình."
Trương Đạt Dã nhìn đám người lần lượt tiến lên nhận zombie thì hỏi: "Toàn bộ người bị hại đều ở đây à?"
"Đúng vậy, ngoại trừ vài người ra ngoài điều tra như tôi thì đều ở đây cả rồi. Không cần biết trước kia có thân phận gì: Hải tặc, thương nhân, hộ vệ… Chỉ cần tới đây thì thân phận của mọi người cũng chỉ là người bị hại. Trên hòn đảo nhan nhản quái vật này, chỉ có tụ tập lại với nhau mới có hy vọng đạt thành mục tiêu."
Nói tới đây, Spoil khá là tự hào. Có thể tập trung nhiều người có thân phận khác nhau lại, cùng nỗ lực vì một mục tiêu thế này là chuyện rất có cảm giác thành tựu.
"Điều tra?" Trương Đạt Dã cau mày.
"Đúng thế, chúng tôi cần nắm giữ nhiều tình báo liên quan tới Zombie hơn nữa, cũng cần kiếm ít đồ ăn. Nhưng đêm khuya là thời gian zombie hoạt động, chắc mọi người sắp về tới rồi."
"Hy vọng bọn họ có thể mau chóng trở về bình an." Trương Đạt Dã thật lòng chúc phúc, sau đó nháy mắt với các đồng bạn của mình.
Diệp Ngôn gật đầu, nhanh chóng dổi thành vẻ mặt rối rắm: "À thì… xin hỏi nhà xí ở đâu vậy? Tôi muốn giải quyết vấn đề sinh lý."
"Vào sâu trong rừng, tìm chỗ nào không người để giải quyết là được." Spoil không chút để ý: "Nhớ dùng đất lấp kỹ nhé."
"Tôi biết rồi." Diệp Ngôn chạy chậm, khuất khỏi tầm mắt của mọi người.
Trương Đạt Dã nhìn một đám người đứng đó nhận zombie, thỉnh thoảng còn có người reo lên vui mừng: “Là của tôi, đây là của tôi.”
Những người khác sẽ ngưỡng mộ nhìn đối phương kéo zombie đi, thực hiện một loạt động tác khó hiểu, sau đó tách rời cái bóng ra đặt dưới chân mình, để nó hòa vào làm một thể.
Người này vui vẻ nhảy nhót dưới ánh đèn, bày ra đủ loại tư thế: “Tôi có bóng rồi, cái bóng đã trở về, cái bóng có động tác giống y hệt tôi.”
Hạ người xuống, nhảy bằng một chân, chống đẩy và các tư thế thể hình khác nhau. Tom bắt chước những người đang hưng phấn kia, thực hiện đủ các tư thế khác nhau, chuyện này chẳng khó khăn chút nào đối với nó.
“Họ làm cách nào vậy?” Trương Đạt Dã chỉ biết là dùng muối có thể giải phóng cái bóng, cậu không hiểu phương pháp của những người kia.
“Trước đây chúng tôi cũng bắt được một vài con zombie, thí nghiệm nhiều lần trên người bọn chúng, cuối cùng mới tìm được phương pháp lấy cái bóng ra. Nếu các vị muốn biết thì chỉ cần gia nhập hiệp hội thôi.” Spoil giải thích, sau đó lập tức kịp phản ứng lại: “Có điều các vị đâu bị mất cái bóng, có học được cũng vô dụng.”
“Vậy những con còn lại không ai nhận thì phải làm sao bây giờ?” Trương Đạt Dã hỏi: “Còn nữa, người lấy lại cái bóng sẽ lập tức rời khỏi nơi này ư?”
“Nếu không ai nhận thì đương nhiên là giữ lại tiếp tục nghiên cứu rồi, nếu cứ thả chúng ra ngoài thì chẳng phải những kẻ không quen biết khác sẽ vớ được món hời rồi à?” Spoil tỏ ý bọn họ cũng chẳng phải người tốt đẹp gì, không muốn giúp đám người từ bỏ cái bóng của chính mình mà rời đi: “Người lấy lại cái bóng sẽ ở lại một thời gian, ít nhất phải chờ đến một, hai người nữa tìm được bóng của họ, coi như báo đáp những người bạn đồng hành đã chăm sóc lẫn nhau trong khoảng thời gian vừa qua.”
Đám người lấy lại được cái bóng vui sướng chạy tới trước mặt đám Trương Đạt Dã, chân thành nói: “Cảm ơn các vị đã giúp đỡ chúng tôi đánh bại những con zombie này, để chúng tôi lại được sống dưới ánh mặt trời. Rất cảm ơn các vị!”
“Soạt!”
Trương Đạt Dã còn chưa kịp đáp lời, một cánh tay quấn đầy băng vải chợt vươn từ dưới mặt đất lên tới.
“Zombie, zombie kìa!”
“Đội quân zombie đuổi tới rồi.”
Hiệp hội người bị hại cực kỳ hoảng hốt, nhất là mấy người vừa lấy lại được cái bóng, từng có được mới càng lo lắng lại bị mất đi.
Ngay sau đó, năm cánh tay khác từ dưới đất vươn lên, tính cả con đầu tiên thì tổng cộng có sáu quái vật toàn thân quấn băng vải bò lên, phát ra tiếng cười quái dị.
Bạn cần đăng nhập để bình luận