One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 515: Anh hùng hải quân cũng chỉ có thế (1)

Chương 515: Anh hùng hải quân cũng chỉ có thế (1)
“Cô bé, có muốn gia nhập hải quân không?” Garp tưởng rằng khả năng chữa trị của Wendy là năng lực của trái ác quỷ.
Ông đã tận mắt thấy Wendy chữa thương cho Luffy, Ace và Trương Đạt Dã, năng lực chữa trị rất mạnh, có thể cứu mạng rất nhiều lính hải quân xuất sắc. Garp kìm lòng không đặng hỏi một câu.
Wendy đang chữa trị cho Trương Đạt Dã bỗng giật nảy mình vì gương mặt to đùng của Garp. Vừa rồi cô thấy rất rõ ông cười tươi tắn bao nhiêu thì ra tay đánh người càng tàn nhẫn bấy nhiêu, giờ đối phương đang cười với cô, không lẽ ông định đánh cô ư?
Làm gì bây giờ? Cả anh Đạt Dã cũng bị đánh thành ra thế này, mình nên làm gì đây? Wendy cố gắng duy trì ma pháp chữa trị, đôi mắt to tròn ngân ngấn nước mắt, lắp bắp mãi không nói thành lời: “Cháu… cháu…”
Lúc này Trương Đạt Dã nằm trước người Wendy, còn Wendy đang ngồi xổm như chú vịt, mắt ầng ậng nước, trông rất đáng yêu.
Trương Đạt Dã đang thoi thóp ngồi bật dậy, đấm thẳng vào đầu Garp rồi la lên: “Ông già, ông dọa Wendy rồi!”
Garp là một đối thủ đáng gờm mỗi khi chiến đấu trực diện nhưng bình thường ông vô cùng lơ đễnh, bằng không cũng không có việc ông bị Morgan Tay Rìu chém trọng thương.
Nhưng Trương Đạt Dã không ngờ mình đạt được thành tựu tương tự, thật sự đấm trúng vào gáy của Garp khiến ông ngã lộn cù mèo, nửa người cắm trong đất.
Wendy mừng rỡ: “Anh Đạt Dã không sao rồi ạ?”
“Anh khỏe hơn rồi. Cảm ơn Wendy.” Trương Đạt Dã xoa đầu Wendy, kinh ngạc nhìn Garp đang bật như lò xo trong đất, sau đó nhìn chằm chằm vào nắm đấm tay phải của mình, cảm giác như thể mình đã đứng trên đỉnh cao của cuộc đời.
Trương Đạt Dã len lén đắc chí giây lát, anh hùng hải quân cũng chỉ có thế.
Thật ra cậu đấm xong thì tay đau lắm, không ngờ đầu của Garp cũng cứng thật đấy…
“Ace, tên đó đánh ngã ông nội rồi.” Luffy bị đánh nằm bẹp dí, vừa bò lên đã trông thấy cảnh Trương Đạt Dã đấm ngã Garp, cậu nhóc kinh ngạc đến độ rớt cằm cao su xuống mặt đất.
“Hơn nửa lại ngớ ngẩn ấy gì?” Ace không chứng kiến từ đầu đến cuối nên chỉ đành đoán thế, bởi vì Garp từng có tiền án rơi vào hố do mấy anh em họ đào mà.
Garp giãy chân mấy lần nhưng đều công toi, sau đó không biết nửa người trên của ông sử dụng kỹ xảo gì mà dễ dàng bắn mình ra ngoài.
Garp không tức giận, vừa đứng dậy bèn phủi bụi đất dính trên người: “Này nhóc, cậu kích động thế làm gì?”
Trương Đạt Dã chắn trước mặt Wendy, nói bằng giọng hùng hồn: “Bây giờ tôi là người giám hộ của Wendy, tôi không cho phép em ấy đi theo ông. Lỡ ông dạy hư em ấy thì sao?”
“Không thể nào! Tôi đảm bảo cô bé này sẽ trở thành lính hải quân xuất sắc nhất!”
Trương Đạt Dã nhìn ông đầy khinh bỉ: “Ông giải quyết hai thằng cháu của mình trước rồi nói sau. Nếu ông có thể thuyết phục chúng trở thành hải quân, tôi sẽ dẫn Wendy đến trung tâm hải quân xem thử.”
Ừ, chỉ đi xem thử thôi. Đúng lúc lần trước nhận lời mời từ căn cứ hải quân, còn không có kỳ hạn nữa chứ.
Garp bật cười vô cùng khoái chí: “Dễ òm, Ace và Luffy sẽ trở thành hải quân, còn cậu…”
“Không thèm!” Luffy thẳng thắn cắt ngang lời ông.
Ace cũng bổ sung: “Chúng cháu muốn trở thành hải tặc.”
“Hai thằng khỉ gió này!” Trán Garp nổi cả gân xanh, ông quơ nắm đấm nhào đến hai thằng nhóc: “Đúng là vẫn chưa dạy dỗ đủ mà!”
“Ối oái!” *2.
“Ầm!” Mặt đất nứt ra, Ace và Luffy kêu la bay thẳng ra ngoài, co giò bỏ chạy. Nhưng hai nhóc này chạy sao lại Garp được, cuối cùng cả hai vẫn bị vây trong phạm vi nhỏ, tẩn cho một trận tơi bời.
Trương Đạt Dã nhìn một lúc, bắt đầu làm công tác tư tưởng cho mình rồi gia nhập cuộc chiến. Có huấn luyện viên miễn phí ở đây, cậu phải tranh thủ “giao lưu” mới được.
Buổi chiều cứ trôi qua như thế, nhào lên đối đầu trực diện với nắm đấm của Garp, thi thoảng bị ông đấm vào mặt, bị quả đấm nhỏ nện vào ngực, bị chân to đạp vào bụng…
Khi cơn đau ảnh hưởng nghiêm trọng đến hành động, cậu sẽ nhờ Wendy chữa trị cho mình… Trước kia cậu còn nghĩ mình không cần dùng cách này cơ, lúc này mới biết ngày thường Artoria ra tay nhẹ nhàng quá.
Vòng tuần hoàn bị thương - chữa trị cứ lặp đi lặp lại như thế. Khi Trương Đạt Dã nằm trên mặt đất và tiếp nhận đợt chữa trị cuối cùng, Carla không vui dùng móng vuốt nhỏ chọc mặt cậu: “Hôm nay Wendy đã sử dụng quá nhiều ma pháp chữa trị. Nếu cứ tiếp tục như thế, cả ma pháp và thân thể của Wendy đều sẽ quá tải.”
Wendy lau mồ hôi mịn trên trán, mỉm cười dịu dàng: “Không sao đâu Carla, đây là công việc của tớ.”
Trương Đạt Dã ngồi dậy vỗ trán mình. Cậu quá chú tâm vào tập luyện nên không để ý đến trạng thái của Wendy, trông cô bé lúc này chắc đã mệt lắm rồi nhỉ? Cậu bỗng nảy sinh cảm giác tội lỗi khi bóc lột sức lao động của trẻ em.
Bạn cần đăng nhập để bình luận