One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 237: Du lịch văn minh, tôi phải tuân theo luật thôi (2)

Chương 237: Du lịch văn minh, tôi phải tuân theo luật thôi (2)
“Hóa ra ngài mèo cùng tên với anh trai tôi, nếu có cơ hội, tôi nhất định phải giới thiệu mọi người với nhau.” Den có vẻ rất chờ mong cảnh hai Tom gặp nhau.
Tom nghiêng đầu, nó cũng rất mong chờ được nhìn thấy Tom.
Mặt khác, Den cũng rất để ý đến Sharkler: “Mạo muội hỏi một chút. Ngài Sharkler, trong các tổ tiên của ngài từng có người máy à?”
Bởi vì người cá và nhân ngư sẽ ngẫu nhiên xuất hiện gen của tổ tiên, Den nhìn thấy Sharkler liền lập tức liên tưởng đến chuyện này.
“Không phải vậy đâu.” Sharkler biết việc này, bất đắc dĩ giải thích: “Tôi không có tổ tiên, tôi chỉ là một người máy bình thường được loài người lắp ráp từ các bộ phận cơ giới thôi.”
“Thì ra là thế.” Den tỏ vẻ đã hiểu rõ, to gan phỏng đoán: “Nói cách khác, đời sau của ngài sẽ xuất hiện người máy.”
“…” Sharkler không nói được gì, mặc dù người máy thuộc nhóm B-Robots của bọn họ có tình cảm như con người, có thể yêu đương, thậm chí là kết hôn. Nhưng hắn không có chức năng sinh ra đời sau được không?
Trừ khi hắn học tập kỹ thuật sau đó tạo ra một người máy nhỏ, tạo - người nghĩa đen luôn.
Nhưng rõ ràng là Sharkler không muốn nói quá nhiều về vấn đề này, hắn đành lảng sang chuyện khác: “Nghiên cứu Hải Lâm mà nữ hoàng vừa mới nói là gì vậy?”
“Đó là sở thích của tôi.” Nói đến chuyên môn của mình, Den bắt đầu huyên thuyên không phanh được.
“Hải Lâm thật sự quá bí ẩn, nơi này được cây ác quỷ ban phước, có nhiều san hô tuyệt đẹp trải rộng, cá voi và những loài cá khác cũng vì thế mà tụ tập về đây. Nhưng những con tàu đắm gần đảo Người Cá cũng sẽ trôi theo dòng hải lưu tới nơi này. Rõ ràng đây là một vùng đất xinh đẹp và tràn ngập sức sống, thế mà lại trông giống như nghĩa địa của tàu thuyền.”
Nhìn vô số con tàu đắm ở xung quanh, mọi người nhủ thầm, cách gọi nghĩa địa của tàu thuyền không sai chút nào.
“Nhiều tàu đắm như vậy liệu có kho báu không nhỉ?” Thụy Manh Manh thốt ra nghi vấn trong lòng: Như bình thường thì nhắc đến tàu đắm, người ta sẽ nghĩ ngay đến kho báu.
Den cũng hiểu được tâm lý ấy, cười đáp: “Nơi này có rất nhiều người cá và nhân ngư đến thăm quan, một số đồ vật có giá trị cao đã bị người ta nhặt mất từ lâu rồi.”
“Tiếc quá nhỉ.”
“Không có gì đáng tiếc cả. Với tôi mà nói, kho báu thật sự chính là Hải Lâm này.” Trông Den có vẻ rất thích nơi này: “Nếu các bạn muốn đi dạo, hay là để tôi làm hướng dẫn viên cho các bạn nhé?”
Mọi người không từ chối ý tốt của Den, được hắn dẫn đường và giảng giải đủ những kỳ quan, biết được những loài cá kỳ lạ.
Sau đó bọn họ bắt gặp một tảng đá màu đen vuông vắn nằm trong rừng san hô.
Tảng đá cao chừng 4 mét, nhiều chỗ trên bề mặt đã phủ kín rêu xanh, nhìn có vẻ khá cổ xưa.
Mặt chính của đá khắc kín những dòng chữ ngay ngắn mà không ai đọc được. Loại chữ viết này không nằm trong phạm vi ngôn ngữ thông dụng, cho nên dù đám Trương Đạt Dã có gói ngôn ngữ thì cũng không hiểu.
Đây là văn bản lịch sử được cho là ghi lại lịch sử 100 năm bỏ trống, tục xưng bẫy dụ bắt Robin.
Có lẽ vào khoảng 800 năm trước đã từng xảy ra sự kiện đen tối nào đó không thể công bố với bên ngoài, hay nói đúng hơn nó gây bất lợi cho Chính Phủ Thế Giới nên lịch sử trong vòng 100 năm đã bị xóa sạch.
Nhưng có một loại đá tảng nằm rải rác ở khắp mọi nơi trên thế giới vẫn ghi lại phân đoạn lịch sử ấy. Có khoảng ba mươi tảng đá như vậy trên thế giới, dường như dùng cách nào đi chăng nữa cũng không thể phá hủy được nó.
Giả thuyết truyện gốc là Chính Phủ Thế Giới muốn che giấu lịch sử nhưng không tìm ra cách phá hủy tảng đá, cũng không thể tìm được hết những tảng đá này. Bên cạnh đó, Chính Phủ Thế Giới không thể chôn những tảng đá đã tìm thấy vào sâu trong lòng đất, không ngụy trang hoặc tạo ra đá giả gây hoang mang dư luận được.
Cuối cùng bọn họ đưa ra luật cấm nghiên cứu về phân đoạn lịch sử này, sau đó cứ thế mặc kệ những manh mối về lịch sử muốn che giấu tản mát khắp nơi trên thế giới.
Bởi vậy, mười năm trước, cũng chính là năm Roger trở thành Vua hải tặc, đảo Ohara đã được các nhà khảo cổ nghiên cứu phiến đá Poneglyphs phát hiện. Chính Phủ Thế Giới lấy lý do bọn họ vi phạm lệnh cấm nên ra lệnh cho hải quân điều động mười chiếc quân hạm hủy diệt toàn bộ hòn đảo.
Đối với hầu hết mọi người, sức mạnh có thể phá hủy một hòn đảo dễ dàng như vậy vô cùng đáng sợ. Không biết Chính Phủ Thế Giới dùng cách này để hủy diệt hòn đảo Ohara liệu có phải vì muốn hù dọa các băng hải tặc hay không.
Thấy phiến đá Poneglyphs được bày cho có trong rặng san hô, Trương Đạt Dã nhắc nhở: "Thứ này cứ đặt tùy tiện ở chỗ này không sao à?"
Nữ hoàng Otohime kinh ngạc hỏi ngược lại: "Cậu Đạt Dã biết đây là gì ư?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận