One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 124: Con mèo kia là ma quỷ đi (2)

Chương 124: Con mèo kia là ma quỷ đi (2)
Loại trừ ác niệm của hắn còn đáng sợ hơn cắt thịt hắn nữa.
Trương Đạt Dã đưa tay chạm vào “quần áo”: “Đúng là thần kỳ.”
Artoria cũng tò mò chọc chọc, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy năng lực của trái ác quỷ, cảm giác giống như là ma pháp vậy.
Ba tên bị giặt sạch sờ có vẻ mềm mại như quần áo thực sự, hơn nữa còn là quần áo ướt sũng!
Không biết phải làm sao mới có thể quay trở về hình dạng ban đầu nhỉ, chờ hong khô à?
Tom tránh thoát khỏi ma trảo của Trương Đạt Dã, chọn một bộ quần áo cách nó gần nhất và đẩy đến đẩy đi như đang chơi gậy đùa mèo.
Những vị khách khác trong quán rượu trợn to mắt, không phải người thường nào cũng có hiểu biết về trái ác quỷ. Năng lực thần kỳ như vậy cũng là chuyện rất mới mẻ với bọn họ.
Mà trung tướng Hạc xử mấy tên lâu la trong một giây lại như chẳng có chuyện gì xảy ra. Bà không để ý đến việc bọn họ bị Tom chơi đùa, thỉnh thoảng lại ré lên thảm thiết. Bà nói tiếp:
“Cậu nói thích cuộc sống như bây giờ nhỉ? Một trong những lý do chiến đấu của hải quân chúng tôi chính là khiến nhiều người có một cuộc sống yên bình. Cậu cũng muốn làm chuyện như vậy mà đúng không?”
“Cháu rất kính nể hải quân kính dâng ra thanh xuân của bản thân vì chính nghĩa giống như ngài, cũng ngưỡng mộ những hải quân hy sinh vì bảo hộ dân chúng. Chỉ là cháu vẫn không thể làm được đến mức ấy.” Trương Đạt Dã bày tỏ thái độ của mình, thẳng thắn thành khẩn tỏ vẻ mình không cao thượng như vậy.
“Về phần giữ gìn chính nghĩa gì gì đó, cháu nghe nói các tướng lĩnh trong hải quân cũng thờ phụng đủ loại chính nghĩa. Chính nghĩa của cháu đại khái là ‘chính nghĩa nằm trong khả năng’. Ít nhất là lỡ đâu một ngày nào đó hàng xóm hoặc là người quen của cháu bất hạnh gặp được hải tặc, cháu cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn.”
...
Trung tướng Hạc rời đi. Bà hiểu Trương Đạt Dã là kiểu người đặt sự an toàn của bản thân lên trên hết. Nếu có năng lực, cậu cũng sẽ cam tâm tình nguyện trợ giúp những người khác.
Nghèo thì chỉ lo thân mình, giàu rồi lòng mang thiên hạ.
Thế giới này không có những lời như vậy, nhưng Trương Đạt Dã đã bày tỏ thái độ rất rõ ràng luôn rồi.
Trung tướng Hạc không ghét người như vậy. Ít nhất người như vậy sẽ không chủ động làm việc ác. Nếu như phải phân chia trận doanh thì có thể chia người kiểu ấy sang phía quân đội bạn.
Bà cũng không khuyên nhủ hai người còn lại. Bởi vì hai người kia không biểu lộ ra chút hứng thú nào với cuộc đối thoại của bà và Trương Đạt Dã, thái độ đó đại khái là kiểu “tất cả do ông chủ quyết định”.
Thật sự không biết ông chủ nhỏ thực lực bình thường tìm được nhân viên như vậy bằng cách nào nữa.
Lúc gần đi, trung tướng Hạc mang ba bộ “quần áo” đi cùng… Không mang đi không được, bởi vì con mèo kia đã gỡ một bộ “quần áo” xuống và trải lên bàn. Còn lấy bàn là ra chuẩn bị làm việc nhà nữa chứ.
Loại côn đồ như này trừng phạt một chút rồi lại giáo dục một phen, sương sương là có thể bỏ qua. Không nghiêm trọng đến mức phải dùng đến cực hình. Hơn nữa, loại cấp bậc như bọn họ bị năng lực của trung tướng Hạc giặt một lần có khi hối cải để làm người mới luôn rồi ấy chứ.
Lúc được trung tướng Hạc mang đi, ba người khóc thảm thiết cực kỳ. Con mèo kia là ma quỷ đúng không? Bọn họ không dám làm chuyện xấu nữa đâu!
“Chính nghĩa nằm trong khả năng à?” Trung tướng Hạc quay đầu lại nhìn thoáng qua quán rượu nhỏ thường thường không có gì lạ này, khẽ cười nói: “Chỉ cần là chính nghĩa là được rồi.”
Trung tướng Hạc đến làm cho các vị khách trong quán rượu xem náo nhiệt một hồi, tăng không ít kiến thức, cũng làm cho bọn họ có thêm một chút đề tài để nói chuyện. Cuối cùng doanh số bán rượu tăng nhẹ, Trương Đạt Dã coi như vui vẻ.
Nhưng mà Tom không vui, bởi vì nó lấy ra bàn là lại không được là quần áo, cũng không thể đánh người.
Tom không vui thì muốn đi lướt sóng, còn muốn đi câu cá.
Trương Đạt Dã vung tay lên, chuẩn tấu, chiều nay sẽ đi bờ biển chơi, muốn lướt sóng thì lướt sóng, muốn câu cá thì câu cá, muốn bơi lội thì bơi lội.
Quyết định này đạt được sự tán thành nhất trí của mọi thành viên trong quán rượu.
Về phần nhiệm vụ rèn luyện buổi chiều, có thể thay bơi lội vào hạng mục huấn luyện thể lực. Nhớ hôm nào, Trương nào đó cũng là cao thủ bơi chó đấy chứ.
Vì thế, Tom đã thay đồ bơi trong ba giây, còn lôi cái ván lướt sóng từ đâu ra không rõ, thậm chí có trọn bộ công cụ câu cá.
“Đừng vội, chúng ta chuẩn bị trước một chút.” Trương Đạt Dã cười xoa đầu Tom. Thật ra cậu khá là tò mò, không biết lúc Tom mặc quần áo thì giấu cái đuôi ở đâu.
Tom nghiêng đầu, trên đầu nhảy ra dấu chấm hỏi, còn chuẩn bị cái gì? Nó chuẩn bị xong rồi mà!
“Ví dụ như tao không có quần bơi, phải đi mua.” Trương Đạt Dã quay đầu hỏi: “Hai người có đồ bơi chưa?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận