One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 300: Trước kho báu hoàng gia Poseidon (2)

Chương 300: Trước kho báu hoàng gia Poseidon (2)
“Cho dù có thuật nhìn ban đêm thì cũng chỉ có thể nhìn được trong bóng tối, có nhìn xuyên qua sương mù được quái đâu.” Diệp Ngôn thả bốn con Cờ yêu ra: “Mỗi người gác một hướng.”
“Rõ!” Bốn con Cờ yêu chen lấn tranh nhau giành vị trí, nhất là khu vực đuôi thuyền ngoài tầm mắt của Diệp Ngôn.
Mãi cho đến tận khi trời sắp sáng tỏ, Kim Nhị Bằng đang chuẩn bị tan làm mới thấy trên mặt biển có một vật đang lắc lư.
Đó là một chiếc thùng gỗ, phía trên cắm một lá cờ viết năm chữ Hán “Kho báu Poseidon đằng trước”, là chữ Hán đấy.
Kim Nhị Bằng không hiểu rõ lắm về văn hóa cúng thần Poseidon để cầu bình an ở nơi này, chỉ thấy dòng chữ này vừa có thần vừa có kho báu, hình như là thứ tốt. Nó lập tức bay tới vớt đồ lên, phấn khởi chạy đi tìm Diệp Ngôn dâng bảo vật.
“Chủ nhân, cậu xem tôi phát hiện ra cái gì này, cảm giác nặng lắm, có phải là tiền bạc châu báu không? Chẳng phải người ta nói nơi đây có rất nhiều hải tặc mất tích hay sao?”
“Đâu ra chuyện tốt như vậy. Nếu mi tò mò thì có thể mở ra xem thử, nhưng đứng cách xa tao ra một tí.” Diệp Ngôn liếc thoáng qua thùng gỗ, chỉ về một phía: “Qua bên kia mở ra đi, nhỡ bên trong là bom thì tao sẽ thu mi vào trong Cờ yêu để chữa thương.”
Kim Nhị Bằng cảm động đến mức suýt nữa thì òa khóc, đành phải nghe lời rời xa Diệp Ngôn, thận trọng mở cái thùng ra.
“Vút ~ Đoàng!”
Trong thùng gỗ vang lên tiếng nổ rất nhỏ, một quả pháo hoa bay từ bên trong ra và nổ tung giữa không trung, giải phóng ánh sáng đỏ rực rỡ.
“Pháo… Pháo sáng à?” Kim Nhị Bằng đột nhiên cảm thấy may mắn vì nơi đây chìm trong sương mù, nếu không thì đôi mắt ưng của nó sẽ gặp nạn mất.
Nó lập tức bày ra vẻ mặt đưa đám: “Chủ nhân, có phải tôi gây họa rồi không?”
Diệp Ngôn vỗ vai nó: “Không, mi lập công.”
Diệp Ngôn thích hành vi nghệ thuật đều có nguyên nhân cả. Tổ tiên Người Cầm Canh dạy rồi: “Đề xuất các Người Cầm Canh học một trò tạp kỹ giết thời gian, có thể là cầm kỳ thi họa, cũng có thể là bất kỳ kỹ năng nào trong gánh xiếc như tung hứng chẳng hạn. Đam mê của mỗi người khác nhau, chỉ cần không làm việc bậy bạ thì trưởng giả không nên can thiệp quá nhiều.”
Chuyện này là vì trong khoảng thời gian trước, trời vừa tối là mọi nhà đều đóng cửa, thế giới tối tăm chỉ có các Người Cầm Canh cô đơn di chuyển. Các Người Cầm Canh rất dễ dàng nhập ma rồi tự tử, nói cách khác vì cô độc mà áp lực trong lòng bọn họ quá lớn nên đã tự tử bằng đủ mọi cách. Cho nên bọn họ nhất định phải tìm ra sở thích nào đó để giải tỏa áp lực tinh thần.
“Pháo sáng hả?” Cả đám cùng tụ tập một chỗ, vây quanh xem xét cái thùng gỗ rỗng tuếch kia.
“Tài thật, chẳng mấy nữa người của hắn sẽ tìm tới đây.” Hôm qua Trương Đạt Dã còn phàn nàn rằng đám người của Moria suốt ngày làm việc tại nhà, hiệu quả công việc quá thấp.
Không ngờ hôm nay bọn họ sắp tới phục vụ tận nơi, được lắm, rất khá.
Trái lại, Artoria có vẻ hơi mất mát. Cô nhân lúc ăn vặt, uống trà ở quán rượu còn đọc nhiều báo chí và sách vở như vậy không phải không công. Cô biết cái thùng này là cống phẩm hiến cho Poseidon, bên trong sẽ chứa những thức ăn ngon lành nhất, ít nhiều gì cũng phải có rượu ngon.
Dựa theo phong tục, nếu có người ăn hết đồ trong thùng thì phải lấp đầy nó bằng đồ ăn một lần nữa, để nó tiếp tục phiêu lưu. Thứ đồ chơi này giống như hộp thực phẩm bất ngờ vậy. Cô vốn rất mong chờ, không ngờ nó lại là một cái bẫy.
Cái tên Moria này càng ngày càng ghê tởm, điểm tức giận của Artoria +100.
Tom tháo lá cờ cột trên cái thùng ra huơ huơ, tiện tay ném đi. Lá cờ rách này còn chẳng vẫy ra yêu quái, không vui.
“Vậy tiếp theo chúng ta phải đợi ở đây hả?” Thụy Manh Manh vừa thấp thỏm lại hơi mong đợi, bởi vì đối thủ tiếp theo của bọn họ sẽ có rất nhiều xác sống, nghe đáng sợ phết. Đồng thời cô cũng tò mò không biết rốt cuộc xác sống có nâng tay đằng trước rồi nhảy tưng tưng không.
Hôm qua cô còn hỏi sếp xem có cần chuẩn bị kiếm gỗ đào, gạo nếp, máu chó mực gì đó không. Sếp lại nói phải dùng muối hoặc nước biển. Đánh xác sống mà dùng muối, đúng là kỳ lạ. Nhưng sếp sẽ không lừa người khác những chuyện thế này…
Diệp Ngôn nói: “Đương nhiên không thể đợi ở đây rồi, chúng ta phải di chuyển như bình thường. Nếu được thì tốt nhất là nên giả vờ chạy trốn là tốt nhất, không thì kẻ địch vừa nhìn đã phát hiện có vấn đề.”
“Không đâu Diệp Ngôn, cậu nghĩ nhiều rồi. Thật ra chúng ta làm gì cũng không đáng kể, bởi vì đối thủ lần này không thể phỏng đoán bằng trí tuệ của người bình thường đâu. Bọn chúng không thông minh đến thế, hoặc là cảm thấy thực lực của mình quá mạnh rồi, lười sử dụng đầu óc.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận