One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 405: Tìm kiếm Tom bị thất lạc (1)

Chương 405: Tìm kiếm Tom bị thất lạc (1)
Hỗn Độn thú của Diệp Ngôn da dày thịt béo, lại lì đòn, chẳng qua nhược điểm lớn nhất là sợ nước, mỗi lần chiến đấu ở ven hồ hoặc là bờ biển thì khỏi phải nghĩ đến chuyện gọi nó ra làm gì, bởi vì nó chắc chắn không dám bước ra.
Nhưng giống lần trước ở trên Thriller Bark, Diệp Ngôn đã triệu hoán sai vị trí bởi vì ‘tín hiệu kém’, lần này đến lượt Hỗn Độn thú vì ‘tín hiệu kém’ mà không nhận ra ở đây có một con sông. Nó vô cùng nghe lời hạ xuống cạnh bờ sông, chìa cái bụng mềm mại ra cho Hope đâm vào, làm thuyền nảy ngược vào dòng sông.
Hỗn Độn thú lộ mặt chưa đầy ba giây đã biến mất, trước khi đi còn gửi một tín hiệu cho Diệp Ngôn, ý tứ đại khái là ‘Ngài gài tôi!”
Nhưng bây giờ Diệp Ngôn nào có rảnh để lo lắng tâm tình của Hỗn Độn thú, cậu ta ở trên thuyền chịu đựng một cú phanh khẩn cấp, chuyển hướng tức thời và tăng tốc rơi xuống, giờ mặt đang thân mật với boong thuyền kia kìa.
Lúc này, ngoại trừ Artoria ngã ngồi lên chiếc ghế sau bánh lái còn miễn cưỡng giữ được chút phong độ ra, những người khác đều ngã ngổn ngang.
Thảm nhất vẫn là Trương Đạt Dã. Vừa rồi cậu trèo lên cao để buộc pháo tên lửa vào cột buồm, giờ thì rơi thẳng từ cột buồm xuống dưới.
Thực ra lúc rơi nửa chừng, Trương Đạt Dã còn lo lắng giờ thể lực của mình tốt như vậy có khi nào sẽ đập xuyên boong thuyền luôn không. Nhưng hóa ra cậu đã suy nghĩ quá nhiều, boong thuyền hoàn toàn bình yên vô sự, chỉ có cậu là suýt dẹp lép thành phiên bản 2D.
“Còn sống!”
“Cũng giữ được thuyền rồi!”
Tuy hình tượng khá là nhếch nhác nhưng mọi người đều reo hò ngay sau khi xác nhận hạ cánh an toàn.
Trương Đạt Dã khó khăn lắm mới gỡ được mặt mình ra khỏi boong thuyền, vần vò cái mặt: “Tiêu rồi, có cảm giác mình sắp biến thành Tom số 2… Tom đâu rồi?”
Tom đang cầu cứu.
Trương Đạt Dã ngẩng đầu nhìn xung quanh thì thấy sừng nai trên đầu Tom bị kẹt giữa chạc cây của một cây đại thụ, chắc là bị vướng vào khi thuyền rơi xuống.
Mà giờ cái cây kia uốn lượn thành một đường cong vô cùng khoa trương, nếu không phải Tom ôm chặt bức tượng ở mũi thuyền thì chắc chắn nó đã bị bắn ra ngoài.
“Sao mày cứ nhất quyết phải đeo cái sừng nai chết tiệt đấy làm gì?” Trương Đạt Dã bất lực. Cậu thật sự không lý giải nổi Tom làm cách nào để cố định cái sừng nai trên đầu mà không bị rơi ra.
Tom bừng tỉnh hiểu ra, hóa ra chỉ cần tháo cái sừng nai là được!
Chỉ thấy nó buông đôi tay đang ôm chặt tượng ở mũi thuyền để gỡ sừng nai ra, nhưng khi hai tay chạm vào sừng nai, nó bỗng nhiên cảm thấy có gì đó sai sai rồi… Buông tay ra thì cái gì đang giữ bức tượng?
Tom liếc nhìn qua và thấy trên cổ bức tượng dường như có rất nhiều đường chấm ảo, đánh dấu vị trí ban đầu của hai tay.
Tom hít một hơi lạnh, ở giữa không trung quơ cào muốn ôm lại bức tượng nhưng cái cây đang treo lấy nó hờ hững không chút lưu tình hất văng nó lên trời.
“Tom!”
“Thầy Tom!”
“Cậu Tom!”
Thụy Manh Manh chọt chọt Trương Đạt Dã: “Sếp, cậu chơi thầy Tom một vố rồi.”
“Tôi tự nhìn thấy mà, Manh Manh.” Trương Đạt Dã chán nản, việc này cũng không hẳn là họa của cậu đúng không? Tại lối suy nghĩ của Tom thần kỳ quá.
Trong lúc mọi người ở đây đều tập trung sự chú ý vào Tom thì bức tượng ở mũi thuyền như lén thở phào nhẹ nhõm, vài giọt nước biển chảy dọc đầu nó trông như mồ hôi lạnh ứa ra sau quá trình mạo hiểm đầy kích thích.
Trương Đạt Dã nói: “Dừng hẳn thuyền lại đi, vài người ở lại canh thuyền, còn ai muốn đi tìm Tom thì theo tôi, sẵn tiện điều tra tình hình hòn đảo này.”
“Tôi muốn đi. Vừa nãy ở trên không trung tôi thấy hình như hòn đảo này không có thành trấn gì đâu, chúng ta có thể đi săn thú luôn.” Artoria là người đầu tiên bày tỏ ý kiến của mình. Cũng không biết có phải nguyên nhân là sau khi tìm được Tom và săn được con mồi thì có thể nấu nướng ngay tại chỗ hay không.
“Tôi cũng đi nữa, tôi có nhân tài chuyên nghiệp phụ trách điều tra và tìm người vân vân.” Diệp Ngôn nói vọng xuống dưới thuyền: “Tụi bây còn sống không? Chưa chết thì đi ra phụ một tay tìm mèo.”
Sáu Cờ yêu dạng sương mù bay lên thuyền, chỉ có Hoán Triều Giao hóa thành thực thể cõng Kim Nhị Bằng nhảy lên: “Chủ nhân, nó kiệt sức rồi.”
“Vất vả rồi, quay về Cờ quái vật vàng nghỉ ngơi trước đi. Không có Kim Nhị Bằng thì chỉ có thể dựa hết vào mũi của Mã Lão Ngũ vậy.” Diệp Ngôn có thể cảm nhận được trạng thái của các Cờ yêu, cũng biết rằng chủ lực lần này là Kim Nhị Bằng.
Thật ra đám Trương Đạt Dã có mảnh giấy sinh mệnh của Tom nên không quá lo đến chuyện tìm nó thế nào, nhưng có chúng Cờ yêu hỗ trợ điều tra xung quanh cũng tốt.
“Tôi sẽ ở lại trông chừng con thuyền. Vừa rồi va chạm khá mạnh, tôi muốn kiểm tra xem thân thuyền có bị hư hỏng gì không.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận