One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 286: Hope sung sướng khởi hành, chắc vậy

Chương 286: Hope sung sướng khởi hành, chắc vậy
Ai nhìn thấy chiếc thuyền và cờ như vậy chắc đều cảm thấy đây là một con thuyền vui vẻ.
Thế mà lúc này, thuyền trưởng trên danh nghĩa của thuyền - ngài Trương Đạt Dã đang xoắn xuýt ra mặt: "Tôi cảm thấy chúng ta cứ thế ra khơi còn thiếu cái gì."
Họ mới rời Sabaody không xa, hướng gió ổn định, cũng không cần canh chừng bánh lái và buồm gió. Thế nên giờ mọi người đang tụ tập một chỗ, chỉ có Thụy Manh Manh canh giữ trên đài quan sát ở cột buồm chính.
Gọi là đài quan sát nhưng thật ra là một chuỗi phòng nhỏ trên cột buồm. Có lẽ nên gọi là phòng quan sát thì hơn. Bốn phía có lắp cửa sổ thủy tinh đặc chế, chống gió, phòng mưa, phòng mưa đá, còn không ảnh hưởng tầm mắt.
Bên trong phòng trừ bàn ghế cần thiết, ống nhòm và loa phóng thanh thì còn đặt vài quyển sách và dụng cụ tập luyện, tránh cho hoa tiêu buồn chán.
Chẳng qua phụ trách cương vị này mà đọc sách thì không hay lắm. Lúc này Thụy Manh Manh đang lạ lẫm cầm ống nhòm quan sát khắp nơi.
Sharkler đang dựa lan can, nghiêm túc quan sát hải lưu, nghiệm chứng kiến thức mình học được, tập trung tinh thần xác nhận đường biển. Đúng lúc này nghe được Trương Đạt Dã nói vậy thì hỏi: "Đã chuẩn bị đầy đủ cả rồi, còn thiếu gì nữa?"
"Thiếu bầu không khí nha." Trương Đạt Dã nói: "Ví dụ như tôi hô một câu 'Mục tiêu đảo Thất Thủy, giương buồm, khởi hành!', sau đó mọi người nhiệt liệt đáp lại 'Oa!!' vân vân."
Cậu nhớ lúc băng Mũ Rơm tiến vào Đại Hải Trình còn cùng tuyên thệ mơ ước đập vỡ thùng gỗ gì đó. Có phải nên học theo không nhỉ.
Sharkler thử men theo tư duy của Trương Đạt Dã: "Vậy sao lúc nãy ở ụ tàu cậu không hô?"
Trương Đạt Dã ngượng ngùng: "Vừa nãy đông người quá, nếu mọi người không phối hợp thì chẳng phải rất xấu hổ à."
Artoria dùng ống hút nhấp một hớp nước trái cây: "Thế có cần thu buồm lại, để cậu hô một lần không?"
Tuy hơi phiền toái, nhưng mọi người ra ngoài du lịch mà, Artoria không ngại phối hợp Trương Đạt Dã chơi một lát.
"Thôi vậy, lần sau đi." Trương Đạt Dã nhụt chí. Ở đây cũng chỉ có Thụy Manh Manh và Tom là có khả năng phối hợp với cậu nhất. Chỉ là Thụy Manh Manh đang cố thủ cương vị, Tom nằm trên ghế bờ biển lười biếng phơi nắng, đừng quấy rầy thì hơn.
Nhân lúc gió êm sóng lặng, Trương Đạt Dã đứng ở đầu thuyền thưởng thức biển khơi rộng lớn, sau đó lại chạy đến đuôi thuyền nhìn Sabaody dần thu nhỏ. Nếu có nhà thơ nào ở đây chắc có thể ngâm ra một bài thơ giàu ý cảnh, còn Trương Đạt Dã chỉ có thể nghĩ đến việc tiếp theo nên rèn luyện hay là câu cá.
Đại khái là đã hoàn toàn rời khỏi vùng khí hậu của quần đảo Sabaody, mặt biển dập dềnh không quá yên ả như ban đầu nữa, hướng gió và sức gió cũng thay đổi liên tục.
Đám Trương Đạt Dã cũng bắt đầu tất bật. Bọn họ nghe Sharkler chỉ huy, điều khiển bánh lái hoặc buồm ngang.
Trong loa phóng thanh có tiếng Thụy Manh Manh vang lên: "Hướng 11 giờ, chân trời có rất nhiều mây đen!"
Trương Đạt Dã cố gắng ngắm nhìn màu đen nơi chân trời: "Có phải bão không? Vừa ra cửa đã gặp bão á? Xui thế cơ à?"
"Gặp bão cũng không có gì lạ, xác suất gặp bão ở Đại Hải Trình rất cao, dù mỗi ngày gặp một trận cũng bình thường."
Đúng thế thật, lênh đênh năm ngày mà toàn sóng êm gió lặng như Trương Đạt Dã và Tom lúc trước mới là không bình thường. Hoặc là do hai đứa may quá, hoặc là cách vùng khí hậu quần đảo Sabaody khá gần.
Sharkler nhìn thoáng qua la bàn, lại nhìn chân trời, tiếp tục nói: "Chắc không thể đi vòng qua rồi. Chuẩn bị xông lên thôi, hi vọng đó chỉ là bão."
Căn cứ giải thích của các thợ đóng thuyền, ở Đại Hải Trình mà thấy mưa kiếm trên trời rơi xuống cũng không lạ, chỉ gặp bão thông thường là may lắm rồi.
"Sắp đến rồi, chuẩn bị sẵn sàng!" Sharkler hô to.
Artoria đã đứng ở mũi thuyền cầm bánh lái, Thụy Manh Manh cũng xuống khỏi đài quan sát, đứng chung chỗ với Trương Đạt Dã đợi lệnh, ngay cả Tom cũng ưỡn ngực đứng nghiêm.
"Sang trái hết tốc lực! Sang trái hết tốc lực!"
Artoria nhanh chóng xoay chuyển bánh lái theo lệnh của Sharkler. Thật ra thì chỉ cần bảo đảm phương hướng không sai là cô có thể điều khiển thuyền thoải mái. Có kỹ năng cưỡi thêm vào, khả năng điều khiển thuyền của cô vượt qua đa số người cầm lái của thế giới này.
"Thu buồm! Thu buồm!"
Thụy Manh Manh cởi sợi dây cố định buồm ngang bên dưới, xoay tời thật mạnh, dây thừng bị kéo căng, buồm ngang xếp dần lên phía trên. Trương Đạt Dã và Tom đã trèo lên cột buồm, trói chặt vải buồm ở hai bên xà ngang.
Một trận gió mạnh thổi qua, Tom bị thổi bay, dán thẳng lên mặt Trương Đạt Dã, bốn móng vuốt ôm chặt lấy đầu Trương Đạt Dã không dám buông ra.
"Hức ức ư... Chết ngộp tao rồi!" Trương Đạt Dã suýt nghẹt thở, mất rất nhiều sức mới có thể xé Tom xuống, âm thanh phát ra như xé cao su làm Trương Đạt Dã nghi ngờ không biết có phải mình lột luôn da mặt xuống rồi không.
Bạn cần đăng nhập để bình luận