One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 245: Ăn ít lê thôi

Chương 245: Ăn ít lê thôi
"Quả nhiên, dù có bao nhiêu lần chăng nữa vẫn cảm thấy bầu trời trên mặt biển càng rộng lớn hơn." Aladine nhìn bầu trời trên đỉnh đầu, mặt trời rạng rỡ, mây trắng lập lờ. Khi thuyền nổi lên mặt biển, hắn không muốn vào lại trong khoang thuyền nữa.
"Nữ hoàng Otohime nỗ lực nhiều năm như vậy chẳng phải vì thế hay sao?" Jinbe nói tiếp: "Người thường xuyên di chuyển qua lại như chúng ta càng nên hiểu được nỗi khổ tâm của ngài ấy."
Aladine không trả lời. Hiểu thì hiểu, tư tưởng lại không phải dễ dàng được cởi bỏ như vậy. Hoặc là có thời cơ tốt, hoặc là dựa vào thời gian, từ từ tiến hành.
"Về rồi! Chuyện trải qua mấy ngày nay cứ như nằm mơ vậy!" Thụy Manh Manh vui vẻ nhìn quần đảo Sabaody đằng xa.
"Đúng vậy, trải nghiệm tuyệt vời." Sharkler đồng ý. Chẳng qua hắn cảm thấy khái niệm khoa học của mình cần được xây dựng lại.
"Haaaa, cảm giác thở phào nhẹ nhõm ngay ấy." Trương Đạt Dã nói với Jinbe và Aladine: "Tôi nói vậy mong hai vị bỏ quá cho. Thật ra thì đêm thứ hai tôi ở đảo Người Cá đã gặp ác mộng, mơ thấy ‘trời’ sập. Cũng chính là màng bong bóng bên ngoài đảo Người Cá bị phá vỡ, sau đó nước biển ào vào. Người cá đương nhiên không sao cả nhưng tôi chết thảm lắm."
Tom gật đầu khẳng định. Nó nhớ chủ nhân chẳng những bị chết thảm, chạy còn rất nhanh, trong mơ đạp chân thật mạnh, chẳng những người tỉnh, mèo cũng tỉnh.
Một đạp trong mơ kia mạnh cực kỳ, đau vô cùng. Tom nghiêng đầu, bất mãn đạp trả Trương Đạt Dã một phát.
"Úi~ đau đau đau!" Trương Đạt Dã ôm chân nhảy tưng tưng, oán hận nói: "Sao mày thù dai thế hả Tom? Lúc đấy tao đã xin lỗi rồi còn gì? Mày dẫm gãy eo tao, tao còn không nói gì thì thôi!"
Tom ngẩng đầu huýt sáo, giả đò không nghe được.
Mọi người bị hai thành phần này chọc cười, Artoria cũng cười tủm tỉm.
Tuy điều kiện ăn ở tại thành phố Long Cung đều rất tốt, nhưng nói chung là đi làm khách. Mà ở đây thì dù chưa lên đến đảo, thấy mọi người cãi cọ vui đùa cũng thấy được ‘vị nhà’.
...
Cá nhám voi kéo thuyền lớn đậu sát GR59, Jinbe và Aladine thả thuyền nhỏ xuống, vẫn luôn đưa bọn họ lên tận bờ: "Vậy chúng tôi tiễn các bạn đến đây thôi, dọc đường đi chăm sóc không cẩn thận thì xin bỏ quá cho."
Cách nói chuyện của Jinbe luôn rất đặc trưng, đặc biệt là trong các tình huống khá nghiêm túc thế này.
Trương Đạt Dã nói: "Jinbe, Aladine, không tới quán rượu của chúng tôi ngồi một lát à? Để chúng tôi cũng chiêu đãi hai vị một ly."
"Cảm ơn ý tốt của ngài. Sợ là thân phận lão phu vào trong trấn sẽ có nhiều bất tiện. Ngoài ra chúng tôi cũng cần vội trở về xử lý chuyện của phố Người Cá, sau này có cơ hội nhất định sẽ tới thăm."
Jinbe cảm thấy dù là thân phận Thất Vũ Hải hay người cá của mình, nếu giống trống khua chiêng đi theo Trương Đạt Dã tới quán rượu đều có thể mang phiền toái đến cho bọn họ.
"Vậy cũng tốt. Nếu đã thế thì tôi cũng không giữ nữa." Trương Đạt Dã cũng đoán được người này cố kỵ cái gì, cũng biết chuyện của phố Người Cá rất quan trọng, không cường ngạnh giữ người lại.
"Chúc hai ngài mọi chuyện thuận lợi, thành công viên mãn."
Mọi người đứng ở bên bờ vẫy tay, nhìn Jinbe và Aladine lên thuyền lặn xuống.
Chờ đến lúc sắp không thấy được bóng người, Trương Đạt Dã bỗng nghĩ tới cái gì, cười gào lên: "Đúng rồi Jinbe, kiến nghị anh sau này ăn ít lê thôi nhé!"
Jinbe: “?”
Đây là cách quan tâm gì đặc biệt à?

"Ái chà, cậu em Đạt Dã về rồi đấy hả?"
"Chẳng phải là cậu em Đạt Dã đấy à?"
"Cậu chủ quán, khi nào thì khai trương quán rượu lần nữa thế?"
Trên đường đám Trương Đạt Dã cõng bao lớn bao nhỏ đi về quán rượu, người quen bọn họ đều xôn xao chào hỏi.
"Dạ về rồi!"
"Chào chú ạ!"
"Nghỉ ngơi mấy hôm rồi khai trương ạ!"
Trương Đạt Dã đáp lời từng người.
Thật ra thì cậu còn chưa nghĩ ra nên khai trương lúc nào, thậm chí còn chưa cân nhắc xem có nên khai trương không kìa.
Nếu bán số vàng thu hoạch được lần này thì đủ cho bọn họ mua một con thuyền xịn. Nhưng người ta vừa tặng quà mình xong, qua tay đã bán đi thì không hay lắm.
Hơn nữa, mọi người đều rất quý trọng quà tặng của chính mình, nếu bảo bán đi chắc cũng không nỡ.
Đặc biệt là Tom. Nó nằng nặc tự mình cõng cái tượng vàng cùng cỡ với mình, cõng mệt thì ôm, ôm mệt thì vác, vác mệt lại đổi sang ôm, tuần hoàn qua lại, mệt cũng vui vẻ.
Bàn chải vàng của Sharkler đã bị hắn cất vào ô chứa đồ đầu cá mập, đặt chung chỗ với bàn chải dùng thường ngày.
Kiếm vàng của Thụy Manh Manh và giáp vàng của Artoria đều được giao cho Trương Đạt Dã, tìm cái tủ thích hợp cất trong ô chứa đồ, tính cả ghế gấp vàng của hắn luôn.
Trương Đạt Dã thử ngồi lên cái ghế gấp bằng vàng kia, vừa cứng vừa lạnh, lại còn cảm thấy bứt rứt trong lòng nữa chứ. Chỉ không biết nếu dùng để nện người thì hiệu quả ra sao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận