One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 482: Trương Đạt Dã: Sớm muộn có một ngày mình sẽ trở thành nhân vật chính (1)

Chương 482: Trương Đạt Dã: Sớm muộn có một ngày mình sẽ trở thành nhân vật chính (1)
Trương Đạt Dã kính nể nhìn Wendy rồi nói: "Hôm nay rèn luyện thể lực đến đây thôi đã. Mai đau cơ cứ phải gọi là thôi rồi. Tiếp theo Wendy và Carla tập ma pháp đi nhé."
"Vâng!" Wendy đáp, luôn cảm thấy hình như anh Đạt Dã hiểu lầm gì đó về mình.
Perona hỏi: "Em thì sao, em làm gì? Em có ma pháp đâu!"
"Em có thể luyện tập năng lực trái ác quỷ." Trương Đạt Dã nói: "Không thì để anh soạn cho em một quyển tài liệu số học lớp 6 cấp trung học nhá?"
"Không thèm!" Perona không biết cái gì gọi là số học lớp 6 cấp trung học, nhưng nghe còn đáng sợ hơn số học tiểu học. Cô nhóc thà ăn trái ác quỷ một lần nữa cũng không muốn học thứ đấy đâu.
"Chẳng yêu thương học tập gì cả." Trương Đạt Dã tiếc hận, nhớ năm đó cậu... À thôi, năm đó chủ yếu là thầy cô quản nghiêm quá.
Mà ở thế giới này muốn Perona học những thứ kia còn không bằng để con bé học thêm năng lực tự vệ, trọng điểm trong phương diện giáo dục phải là bảo đảm tam quan bình thường.
Thế là sau đó Perona biểu diễn cho Trương Đạt Dã xem cái gì gọi là làm biếng quang minh chính đại… Cô nhóc này vứt cơ thể trên sô pha, linh hồn bay loạn khắp nơi.
Lúc thì quan sát Wendy luyện tập ma pháp, lúc lại đi xem Trương Đạt Dã bị bóng tennis nện (luyện tập Haki quan sát). Hỏi thì cô nhóc đúng lẽ hợp tình rằng thì là mà: 'Sử dụng năng lực liên tục chẳng phải chính là luyện tập năng lực đấy à?'
Cho đến khi cô nhóc bất chợt từ vách tường chui ra định dọa Tom, sau đó ăn một gậy vào đầu.
Bé ma Perona che cục u trên đỉnh đầu, mắt ngân ngấn lệ: "Gõ chiêng... à nhầm, Diệp Ngôn đánh trúng tao thì thôi đi, sao mi cũng đánh được tao trong trạng thái này chứ hả!"
Tom vứt gậy bóng chày đi rồi nhún vai. Mèo cũng không cố ý đánh nhóc, ai bảo nhóc dọa mèo giật mình?
"Trọng điểm không phải ở đấy!" Perona cảm thấy chắc mình ăn trái Horo Horo dởm rồi.
Tom không biết cô nhóc này xoắn quẩy cái gì, nhiệt tình mời Perona cùng đi câu cá.
Perona từ chối, nếu nhiều người đều có thể chạm vào trạng thái ma của cô nhóc trong khi trạng thái này của cô nhóc lại không có lực công kích thì thà về nghiên cứu làm cách nào để bay bằng chính cơ thể mình còn hơn.
Sáng sớm hôm sau, mọi người vây quanh bàn ăn chuẩn bị ăn sáng.
Perona mặt ủ mày ê: "Đau quá đi! Cánh tay đau, chân cũng đau. Thật là khó chịu!"
"Để tớ chữa cho cậu nhé?" Tay Wendy sáng lên ánh sáng màu xanh lam.
"Cái này cũng chữa được á?" Perona hỏi, không phải bị thương mà.
"Được, ít nhất có thể giảm bớt rất nhiều." Wendy nghiêm túc giúp Perona chữa trị.
"Ơ? Đúng là thoải mái hơn nhiều!" Hai, ba phút sau, Perona nhảy xuống khỏi ghế, hoạt động tay chân: "Cảm ơn Wendy!"
Wendy cười ngượng ngùng: "Đừng khách sáo, là việc của tớ mà."
Diệp Ngôn mừng rỡ nói: "Có ma pháp thế này chẳng phải chúng ta có thể rèn luyện thoải mái, chỉ cần luyện không chết thì cứ luyện đến chết à?"
Carla dội nước lạnh: "Ma pháp chữa trị tiêu hao rất lớn, Wendy không chịu được nếu dùng quá thường xuyên đâu."
Trương Đạt Dã lựa chọn đá xoáy Diệp Ngôn: "Thật ra tôi lúc nào chẳng luyện không chết thì cứ luyện đến chết. Chỉ có cậu với Perona mới cần ma pháp phụ trợ để khôi phục."
Diệp Ngôn xòe ngón tay đếm, thực lực Artoria quá mạnh mẽ, không cần tính cô làm gì, Tom càng không cần.
Sharkler là người máy, hơn nữa không phải người máy bình thường gì cả, còn chẳng cần thêm dầu trơn ấy chứ, đương nhiên không cần ma pháp giúp đỡ.
Bộ xương già Brook không cố chấp với rèn luyện, cũng không dùng tới.
Thể lực của Thụy Manh Manh và Trương Đạt Dã đều tương đương quái vật, ít khi thấy hai người này kiệt sức bao giờ. Hơn nữa dù ngày hôm trước mệt như chó chết thì hôm sau vẫn cứ là tung tăng.
Tính tới tính lui, đường đường thiên tài mấy trăm năm khó gặp của gia tộc Cầm Canh là Diệp Ngôn lại phải bị phân chia tới hàng ngũ thể chất bình thường với cô nhóc Perona à?
Đã thế, muốn liều mạng huấn luyện thoát khỏi hàng ngũ này còn cần dựa vào Wendy, một cô nhóc khác...
Diệp Ngôn quỳ: "Chị Wendy! Sau này xin hãy chăm sóc em!"
"Hả? Không... Không cần làm thế! Chị cái gì..." Wendy hoảng loạn luống cuống muốn đỡ Diệp Ngôn dậy. Cô vẫn không thể thích ứng được liêm sỉ không đáng một đồng của Diệp Ngôn.
Carla trưng ra vẻ mặt xem thấu hết thảy: "Người này quả nhiên cũng không phải người bình thường gì cả."
"Cậu ta muốn quỳ thì để cậu ta quỳ, không cần để ý." Trương Đạt Dã nói: "Wendy có khó chịu chỗ nào không?"
"Thế có được không ạ?" Wendy nhìn Diệp Ngôn, lại nhìn Trương Đạt Dã, quyết định trả lời Trương Đạt Dã trước: "Cảm giác bắp thịt hơi đau nhưng không ảnh hưởng hoạt động. Không sao ạ."
Perona tò mò: "Sao Wendy không tự chữa cho mình?"
Carla nói: "Bởi vì không làm được, ma pháp của Wendy chỉ có thể chữa thương cho người khác."
Perona lộ ra vẻ lo lắng: "Thế nếu Wendy bị thương thì sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận