One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 126: Tom vui quá hóa buồn (2)

Chương 126: Tom vui quá hóa buồn (2)
Trương Đạt Dã tự tin show ra cách bơi chó của bản thân, bởi vì sau khi đến đây thể chất không ngừng mạnh lên nên tốc độ của cậu rất nhanh, sức chịu đựng cũng không tệ. Cậu cảm thấy có khi mình có thể bơi chó thắng giải quán quân thế giới.
Sau khi bơi qua một vòng, Trương Đạt Dã tràn đầy lòng tin hỏi Artoria muốn học hay không.
Nhưng Artoria trông ngơ ngác chứ không ngốc chút nào, lắc đầu đến mức chỏm tóc ngố suýt nữa không theo kịp tốc độ: “Tôi cảm thấy nên học bơi tự do bình thường với Manh Manh hoặc học bơi ếch với Tom thì hơn.”
Nói cách khác, tôi từ chối.
Trương Đạt Dã chịu kích thích bại lui, sau đó lại nhận được sự cười nhạo đến từ Tom:
“A hừ hừ hứ ha ha ha ha ~”
Nhưng mà Tom bị tư thế bơi của Trương Đạt Dã chọc cười không vui được bao lâu đã kêu thảm một tiếng, nhảy thẳng từ trong biển lên trên bờ.
“Gào gào hú hú ~” Tom kêu thảm bắt một con cua ra khỏi mông, tức giận đối diện với con cua.
Vì thế, con cua vung cái càng kẹp lên mũi Tom.
“Ngao à hú ~ ngao ô gào gào...”
“Khì khì...” Trương Đạt Dã vốn đang hơi buồn bực, lập tức bị Tom chọc cười. Nơi nào có Tom chưa bao giờ thiếu niềm vui.
Cuối cùng con cua này bị Tom ném vào trong thùng nước giam giữ tạm thời, sau đó Tom cầm một cái lưới nhỏ xuống nước, chuẩn bị mò thêm mấy con cua nấu một nồi.
Sự báo thù của Tom trước giờ không kéo dài qua đêm… Trừ khi đánh không lại.
Artoria trở nên ngơ ngốc để Thụy Manh Manh kéo hai tay của mình học bơi, Trương Đạt Dã nhàm chán lựa chọn đi cùng Tom mò ít tôm cua vỏ sò.
Tom thật sự là chuyên gia bơi lội, trừ cách bơi ếch, bơi ngửa… cơ bản còn có thể bắt chước rùa biển chậm rì rì thả trôi, cũng có thể bắt chước các loại cá đong đưa cơ thể bơi tới. Người Tom còn mềm dẻo hơn rắn, có thể hỗ trợ nó hoàn thành các loại động tác yêu cầu độ khó cao.
Trương Đạt Dã đeo kính bơi đi theo sau Tom, vốn dự định hỗ trợ nhưng lại phát hiện hoàn toàn không theo kịp động tác của Tom ở trong nước. Cậu đành phải lười biếng đứng một bên xem Tom biểu diễn.
Khoảng mười phút sau, Trương Đạt Dã kinh ngạc phát hiện Tom thân yêu tập trung bắt cua nhặt vỏ sò, chưa lấy hơi một lần nào!
Thậm chí cậu không chú ý rằng mình ở dưới nước nhìn chằm chằm Tom mười phút cũng quên không lấy hơi.
Đợi đến khi đựng đầy lưới nhỏ, Tom cảm thấy thời gian bản thân nhịn thở đã đến cực hạn, che miệng nhanh chóng nổi lên. Lúc lên bờ nó nghiêng đầu nhảy nhót, còn dùng tay vỗ lỗ tai của mình, để nước chảy ra khỏi một bên tai khác.
Cũng không biết rốt cuộc là nước vào trong tai nó hay là vào trong đầu nó.
Tom trút toàn bộ thu hoạch vào trong thùng nước, cảm giác gần như đủ nấu một nồi nên để túi lưới xuống, cầm cần câu chuẩn bị câu cá.
Móc câu bị Tom ném đi rất xa, thật lâu không có động tĩnh.
Tom cũng không nóng vội, đeo một cái kính mát nằm trên ghế đi biển, thỉnh thoảng hớp một ngụm nước trái cây, cực kỳ thoải mái.
Ván lướt sóng được Tom đặt ở ngay bên cạnh, tùy tay có thể lấy được, nó còn ngóng trông có sóng biển thích hợp để đi lướt sóng.
Bởi vì tư thế bơi của Trương Đạt Dã quá xấu bị ghét bỏ nên cậu quyết định học tư thế khác. Cậu cậy thể lực tốt, một mình loay hoay trên biển.
Thấy Artoria và Thụy Manh Manh luyện tập bơi lội, lại thấy Tom đang hưởng thụ, Trương Đạt Dã có một suy nghĩ to gan… Hay là giả làm cá lớn mắc câu của Tom một lần, xem nó có thể câu mình lên không?
Suy nghĩ này chưa kịp thực hiện, bởi vì trên mặt biển có động tĩnh, từng đợt sóng biển cuồn cuộn lớp lớp, đã thế còn dâng lên cao.
Đây là dấu hiệu sắp có sóng lớn, Trương Đạt Dã nhanh chóng bơi vào bờ biển, cậu sợ mình bị sóng xô dạt vào bờ.
Artoria ôm chặt phao cứu sinh của mình, ngu ngơ thuận sóng theo Thụy Manh Manh trôi về phía bờ biển.
Chỉ có Tom trở nên hưng phấn, đây không phải là sóng lớn mà nó chờ đợi sao?
Tom vù một cái ôm lấy ván lướt sóng xông về phía mặt biển, chiếc kính râm trên mặt nó bị “quán tính” giữ chặt tại chỗ cũ, xoay mấy vòng tròn rồi mới rơi trên ghế.
Lúc này Tom đã nằm trên ván lướt sóng, dùng hai tay chèo tới gần trung tâm sóng lớn.
Cảm giác thời cơ đã tới, Tom quay đầu, hai chân đứng trên ván lướt sóng, cố gắng duy trì cân bằng.
Ngay sau đó, nước biển đúng như dự đoán đẩy cả nó và ván lướt sóng lên cao, Tom vui vẻ bày ra vài tư thế ngầu lòi trên ván lướt sóng.
Nhưng Tom rất nhanh đã phát hiện không thích hợp, bởi vì vị trí của nó từ đầu đến cuối đều không chuyển động.
Tom chần chờ khom người xuống nhìn thoáng qua, vừa lúc đối mắt với động vật biển phía dưới.
Thì ra không phải sóng lớn, mà là một động vật biển to lớn nổi trên mặt nước!
Bạn cần đăng nhập để bình luận