One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 279: Tuyệt, tuyệt, tuyệt~ (1)

Chương 279: Tuyệt, tuyệt, tuyệt~ (1)
"Đây là chiếc thuyền tuyệt nhất mà tôi từng thấy!" Goodman vươn tay vuốt ve cột buồm của Hope, ánh mắt và động tác dịu dàng như thể đang vuốt ve mặt của người thương.
Nhìn quầng thâm mắt của Goodman, đáy lòng Trương Đạt Dã càng thêm áy náy.
Vừa rồi, khi Trương Đạt Dã đến nhà Goodman, ông chú này còn đang nằm rạp trên bàn vẽ vẽ viết viết, phu nhân Molly đang thúc giục Goodman rửa mặt ăn cơm, nhóc Bayer đã chuẩn bị xong búa nhỏ và cưa nhỏ của mình, định đi xưởng đóng thuyền làm thuyền nhỏ.
Đúng vậy, Bayer mới năm, sáu tuổi đã có thể tự cầm chút vật liệu thừa làm thuyền nhỏ, chìm hay không thì khó mà nói, nhưng năng lực hành động rất mạnh.
Nghe Trương Đạt Dã nói rõ chuyện đã xảy ra, Goodman đầu tiên là kinh ngạc, sau đó khiếp sợ, cuối cùng biến thành không phục. Hắn nằng nặc đòi xem chiếc thuyền nọ như thế nào lại có thể khiến Trương Đạt Dã hài lòng ngay tắp lự.
Không tận mắt nhìn thấy sẽ khiến hắn cảm thấy có lỗi với số tóc bị mình vò rụng đêm qua.
Bởi vì Molly quá quá lo lắng cho sức khỏe của Goodman, nhóc Bayer tò mò con thuyền mới của Trương Đạt Dã, kết quả là cả nhà Goodman cùng lên thuyền thăm thú.
Thật ra thì phu nhân Molly và nhóc Bayer chỉ đi cho vui thôi, cùng lắm khen chỗ này đẹp, chỗ kia thú vị. Giờ này Bayer đã bám theo Tom chạy tung tăng khắp nơi rồi.
Chỉ có Goodman thao thao bất tuyệt bình luận, từ nguyên liệu tạo thuyền đến cấu tạo thân thuyền, lại đến ý tưởng thiết kế, cuối cùng cho ra kết luận: "Đây là chiếc thuyền tuyệt nhất tôi từng thấy."
Trên thực tế, mọi người ở đây cũng chỉ nghe lọt đúng một câu này. Giống như Keimi nói với Neptune vậy, một chiếc thuyền như thế nào? Một chiếc thuyền rất tuyệt.
Phu nhân Molly lần đầu tiên nghe hắn khen tác phẩm của người khác như vậy, cô hỏi: "Ngay cả với tài nghệ của anh cũng không tạo ra được con thuyền thế này à?"
"Anh đương nhiên…" Goodman suýt khoác lác theo phản xạ, nhưng thân là một thợ đóng thuyền ưu tú, làm cách nào cũng không thể phóng đại kỹ thuật của chính mình được. Nhưng hắn cũng không cách nào chịu thua trước mặt người thương và con trai, đành phải hậm hực nói: "Một ngày nào đó anh có thể làm ra con thuyền tuyệt vời hơn nữa!"
Lời này cũng không phải mạnh miệng, từ sau khi trở thành thợ đóng thuyền xuất sắc nhất GR59, tài nghệ của hắn gần như đại diện cho tài nghệ cao nhất của Sabaody. Đương nhiên, những đảo khác cũng có vài vị không phân cao thấp với hắn, không ai phục ai.
Nhưng hôm nay hiếm khi Goodman bị khơi dậy ý chí chiến đấu, bởi vì thấy được tác phẩm ưu tú hơn nên thấy được mình còn có thể phát triển. Hắn quyết định, từ hôm nay trở đi, mỗi ngày giảm bớt một giờ khoác lác nói chuyện, dùng thời gian mài dũa kỹ năng của mình… À thôi, bắt đầu từ ngày mai đi, ít nhất phải bốc phét về con thuyền này nốt hôm nay đã.
"Đúng rồi, ai chế tạo chiếc thuyền này thế?"
Trương Đạt Dã trả lời: "Là ngài Den ở đảo Người Cá, em trai của Tom - bậc thầy đóng thuyền vĩ đại nhất thế giới."
Goodman gật đầu: "Chẳng trách. Không biết tài nghệ của thầy Tom còn thâm sâu đến mức nào."
Tom đang chạy bộ ngang qua nghe được tên mình thì thắng gấp lại, cái đầu thì dừng nhưng cơ thể vẫn phản xạ xông về phía trước, kéo cho cái cổ dài miên man. Cơ thể nó mãi mới bắn ngược về chỗ cái đầu, đứng nghiêm kính chào.
Tom mặc đồ thủy thủ, đang nỗ lực đóng vai lính hải quân.
Chẳng qua là phong cách thắng gấp khác thường của nó làm nhóc Bayer đuổi theo đằng sau không phản ứng kịp, đâm thẳng vào người Tom, hai đứa lăn thành một cục.
"Bayer, đừng chạy lung tung, cẩn thận va hỏng đồ đạc bây giờ." Phu nhân Molly răn dạy một câu, hoàn toàn không bận tâm con trai ruột nhà mình vừa ngã sấp mặt. Theo quan niệm của cô, trẻ con da dày thịt béo, lúc nhỏ va đập nhiều thì lớn lên mới càng mạnh khỏe, cơ thể càng chắc nịch.
"Con biết rồi ạ." Bayer buồn bực trả lời một câu. Thằng bé khó khăn lắm mới có thể gỡ được chân mình ra khỏi chân Tom, chẳng hiểu sao lại có thể thắt nút được với nhau luôn.
"Tom đừng chạy lung tung nữa, dẫn Bayer tới phòng ăn lấy ít bánh ngọt ăn đi." Trương Đạt Dã nói: "Chú Goodman cũng đi cùng luôn nhé. Không phải chú bận cả đêm chưa ăn sáng à?"
"Nói đến mới thấy hơi đói thật." Goodman xoa bụng: "Vậy tôi không khách sáo nhé."

Trương Đạt Dã vừa vào phòng ăn đã thấy Artoria bưng hơn ba mươi cái đĩa thả vào bồn rửa bát trong bếp. Ờ, rất bình thường, không có gì quá mức cả.
Artoria như thể xấu hổ vì bị phát hiện ăn vụng, động tác khựng lại, cứng ngắc mở vòi nước.
Gia đình Goodman chắc tưởng đám Trương Đạt Dã vừa ăn sáng xong nên cũng không ngạc nhiên. Huống chi bọn họ từng thấy phong cách ăn của Trương Đạt Dã và Tom rồi, không phải chuyện gì to tát.
"Artoria, đi giúp bưng ít đồ ăn tới đi." Trương Đạt Dã hiền lành quyết định giúp cô nàng giảm bớt lúng túng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận