One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 341: Cái chết ly kỳ của Thất Vũ Hải, hóa ra là nguyên nhân này! (1)

Chương 341: Cái chết ly kỳ của Thất Vũ Hải, hóa ra là nguyên nhân này! (1)
Morgans hưng phấn nhìn mấy tấm ảnh do News Coo đem về và đoạn miêu tả ngắn gọn về tình hình ở hiện trường, ông vung đôi cánh và nói: “Thông báo cho mọi người, hôm nay tăng ca! Đổi tiêu đề thành cái này, in báo xuyên đêm cho tôi!”
Đương nhiên, ông cũng được coi là một ông chủ có lương tâm, bổ sung thêm một câu: “Tiền tăng ca hôm nay gấp đôi, ngoài ra hãy đem hai thùng bỏng ngô tới cho tôi.”
Món ăn yêu thích nhất của Morgans là bỏng ngô, ông muốn thưởng thức bỏng ngô nhắm với những bức ảnh tuyệt vời và bản thảo tin tức vẫn chưa được hoàn chỉnh này.
(Danh tính thật sự của Morgans vẫn chưa rõ, luôn có cảm giác rằng khi ông thật sự lộ diện sẽ gây bất ngờ cho chúng ta.
(Danh tính thật sự của Morgans vẫn chưa rõ, luôn có cảm giác rằng khi ông thật sự lộ diện sẽ gây bất ngờ cho chúng ta.
Trên mảnh giấy sinh mệnh của ông có viết rằng ông thích ăn bỏng ngô, vừa ăn bỏng ngô vừa hóng chuyện rất phù hợp với nghề nghiệp của ông.)
Trên mảnh giấy sinh mệnh của ông có viết rằng ông thích ăn bỏng ngô, vừa ăn bỏng ngô vừa hóng chuyện rất phù hợp với nghề nghiệp của ông.)
Trăng sáng lên giữa trời, ánh sao lấp lánh, tiếc rằng chút ánh sáng này vẫn không thể xuyên qua lớp sương mù dày đặc.
Trên Hope, một bóng người nhỏ bé rón rén bước ra khỏi khoang, người này mặc áo trắng, váy ngắn đỏ và tất dài sọc đen trắng.
Mái tóc buộc đuôi ngựa, đỉnh đầu cặp một chiếc vương miện công chúa nho nhỏ, còn đeo đôi bốt da màu đỏ lên người chứ không đi dưới chân, chắc là lo lắng sẽ gây tiếng động khi bước đi.
“Perona? Muộn thế này, em không ngủ mà chạy ra đây làm gì?” Giọng nói của Diệp Ngôn từ phía trên truyền tới, cậu ta đang ngồi cạnh vườn hoa nhỏ ở cột buồm chính, tay cầm giấy bút thiết kế kiểu dáng trang phục cho mình.
Perona giật thót, cứng đờ quay đầu lại: “Sao anh lại ở đây?”
“Gác đêm chứ làm gì, tiện thể suy nghĩ tác phẩm tiếp theo luôn. Dạo này anh đây rất nhiều linh cảm, không biết nên chọn cái nào cho phải.” Diệp Ngôn chìa bức vẽ trong tay ra rồi hỏi: “Còn nhóc thì sao?”
“Tôi… tôi không ngủ được nên ra ngoài đi dạo.” Perona lắp ba lắp bắp, thắc mắc tại sao lại để người mà cô sợ nhất gác đêm chứ.
Diệp Ngôn nhìn biểu cảm bối rối và chiếc túi nhỏ đeo sau lưng cô nhóc, nhìn chằm chằm đôi mắt to của cô nhóc bằng ánh mắt cá chết của mình: “Thật hả?”
“Đương… đương nhiên rồi, Horo… horohoro…” Perona né tránh ánh mắt cậu ta, cười gượng.
Diệp Ngôn chống cằm nói: “Nếu đã không ngủ được, vậy hãy đọc thuộc lòng một lượt nội quy dành cho học sinh tiểu học nhé.”
Perona phát điên: “Sao ngay cả anh cũng bắt tôi đọc thuộc lòng thứ đó vậy?”
Diệp Ngôn nhún vai: “Chỉ là nhiệm vụ sếp Dã giao thôi. Vì giám sát việc học của nhóc, mỗi người chúng tôi gặp nhóc đều có thể kiểm tra bất cứ lúc nào.”
Perona nhìn cái Chiêng trấn hồn trong tay Diệp Ngôn, nhỏ giọng đọc thuộc lòng: “Một, chăm chỉ học tập, nỗ lực tiến bộ mỗi ngày; Hai, hai…”
Perona hai một lúc lâu rồi bĩu mỗi, đôi mắt to bắt đầu rưng rưng nước mắt.
“Rồi, rồi, dừng tại đây. Cấm khóc, anh có phạt nhóc đâu.” Diệp Ngôn cảm thấy rất đau đầu khi đối mặt với trẻ con mít ướt: “Vậy giờ muốn về ngủ hay muốn ở lại đây học thuộc lòng?”
“Muốn ở lại đây!” Ngày mai ra khơi rồi, nếu còn không đi thì sẽ không kịp. Perona hạ quyết tâm phải thủ ở chỗ này. Chỉ cần đợi đến khi Kẻ Gõ Chiêng ngủ thì chẳng phải mình có thể rời khỏi à?
Diệp Ngôn như đọc được suy nghĩ của Perona, hờ hững nói: “Tùy nhóc thôi.”
Thế là Diệp Ngôn tiếp tục thiết kế tạo hình cho mình, Perona thì trợn trừng mắt, giả bộ nghiêm túc học thuộc nội quy, thực ra muốn đợi Diệp Ngôn ngủ gật.
Một tiếng sau.
Diệp Ngôn đặt giấy bút xuống, bắt đầu thử bày các dáng pose khác nhau.
Perona thấy mí mắt mình càng lúc càng nặng trĩu, cô nhóc lắc đầu thật mạnh để tỉnh táo: “Không… không được ngủ.”
Nhưng cô nhóc lại nhanh chóng gục đầu xuống tiếp.
Lại nửa tiếng trôi qua.
Diệp Ngôn bế Perona đang ngủ gục trên bàn lên, đưa cô nhóc về phòng, cởi giày và túi nhỏ ra rồi đắp chăn cho nhóc.
Thấy Perona cau mày, Diệp Ngôn lấy một cái gối nhét vào lòng nhóc ấy.
Perona ôm gối trở mình, hàng lông mày dần thả lỏng, miệng thì thầm: “Kumashi…”
Diệp Ngôn bước ra khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại: “Ngủ ngon.”

Sáng hôm sau, Perona bừng tỉnh khỏi cơn mơ, ghé vào cửa sổ nhìn khung cảnh đang dần lùi xa thì hoảng sợ chạy ra ngoài.
Trên boong thuyền, mỗi người một việc: Sharkler chỉ đường, Artoria cầm lái, Thụy Manh Manh và Brook nghe chỉ dẫn điều khiển cánh buồm.
Trương Đạt Dã đứng cạnh Sharkler, chuẩn bị học một số thuật hàng hải. Cậu muốn sau này ít nhất có thể đổi ca cho Sharkler được nghỉ ngơi, giống như Thụy Manh Manh thỉnh thoảng có thể cầm lái cho Artoria vậy.
Sau khi ăn sáng xong, Tom nằm dài trên ghế bãi biển ngáy ro ro ngủ lười, Là một con mèo có thói quen sinh hoạt giống người, nó vừa ngủ vào ban đêm giống người, lại ngủ ngày đúng chức trách của mèo lười. Trừ khi có đồ ăn ngon hoặc chuyện khiến nó cảm thấy hứng thú.
Như thường lệ, sau khi Hope khởi hành, Diệp Ngôn để lại mấy lá Cờ quái vật vàng rồi về ngủ bù.
Bạn cần đăng nhập để bình luận