One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 506: Ace, Luffy vs Hollow tiêu cực (1)

Chương 506: Ace, Luffy vs Hollow tiêu cực (1)
Qua chuyện này, cậu bắt đầu nghi ngờ có phải mình không nên được sinh ra trên đời này, muốn làm vài việc gì đó để chứng minh sự tồn tại của mình.
Ví dụ như làm điều gì đó vượt xa người đàn ông kia, hoặc đạt được danh tiếng cao nhất.
Hiện giờ, người có thể đánh bại hải tặc nổi tiếng cùng thời với người đàn ông kia đang ở trước mắt, Ace muốn thử một chút.
Trương Đạt Dã buồn bực nói: “Trung tướng Garp chẳng phải đang ở đây ư? Cậu chỉ cần đánh bại ông ấy là được rồi.”
Khuôn mặt nhỏ của Ace tối sầm lại, Garp sắp trở thành bóng ma tâm lý của cậu và Luffy tới nơi rồi. Lần nào trước khi gặp Garp, cậu cũng cảm thấy mình đã mạnh hơn rất nhiều, nhưng sau đó cậu lại chẳng thể đỡ nổi dù chỉ một đấm của ông.
“Ông ấy không đáng tin, tôi muốn biết các anh mạnh đến đâu cơ.”
“Thế nhưng cậu còn chẳng đỡ nổi một chiêu của Perona mà.” Trương Đạt Dã học theo giọng điệu của Ace sau khi trúng Hollow tiêu cực vừa nãy, cười trêu: “Tôi còn mặt mũi nào nói muốn làm hải tặc nữa.”
“Shishishishi, Ace là đồ ngốc, lúc nãy thật sự quá kém!” Luffy đã ăn đến tròn vo cả bụng, miệng cười càn rỡ, làm như thể khi đó cậu nhóc không quỳ xuống vậy.
Artoria liếc Luffy rồi tiếp tục ăn. Tuy đứa nhóc này ăn với tốc độ nhanh nhưng lượng cơm vẫn kém hơn một chút, lần này cô thắng.
Cảm nhận được hương vị thơm ngon trên đầu lưỡi, hưởng thụ niềm vui của thắng lợi, Artoria nheo mắt lại, cọng tóc trên đỉnh đầu nhẹ nhàng đung đưa.
Ace bị trêu đỏ bừng cả mặt, giơ tay kéo mặt Luffy dài ra, trách móc: “Đồ ngốc, vừa nãy là anh chủ quan thôi. Em chẳng giống thế à? Có tư cách gì mà cười anh.”
“Hừ, em cũng chủ quan thôi nhé. Hồn ma gì đó ấy à, lần sau em nhất định có thể đánh bay.” Luffy bị nhéo mặt, lúng búng nói.
Carla tò mò hỏi: “Tại sao dáng người và mặt của đứa bé kia lại như vậy? Cậu ta là bà con của Tom hả?”
Khó trách Carla lại hỏi như vậy, lúc này Tom cũng đã ăn no căng tròn cả bụng, nó đang kéo mặt mình xem có thể kéo dài ra như Luffy không.
Wendy suy đoán: “Ừm, có phải cậu nhóc giống Perona, là năng lực giả đã ăn trái ác quỷ không?”
“Tôi là người cao su đã ăn trái Gomu Gomu no Mi* (Trái cao su) .” Luffy không tránh thoát được móng vuốt của Ace bèn dứt khoát không thèm phản kháng nữa, khi giới thiệu năng lực của mình còn dùng tay kéo dài một bên mặt khác, sau đó tò mò hỏi: “Con mèo kia cũng ăn trái Gomu Gomu à?”
(Trái cao su)
*sau trái Gomu Gomu no Mi được biết đến tên Hito Hito no Mi, Model: Nika.
“Không, nó chỉ là một con mèo nhà đặc biệt mà thôi.” Sharkler đứng cách Tom gần nhất nói.
Sau đó hắn thành công nhận được sự chú ý của Luffy. Luffy bé nhỏ không còn quan tâm đến việc thán phục con mèo Tom thần kỳ nữa mà bắt đầu đánh giá Sharkler từ trên xuống dưới, mặt mày tràn đầy mong chờ hỏi: “Anh… Anh là người máy phải không?”
“Không sai, tôi chính là người máy, người máy số 9 thuộc nhóm B-Robot, Sharkler.” Sharkler đã hoàn toàn nhận thức được mình thuộc về số ít quần thể được hoan nghênh nhiệt liệt trong thế giới này, lúc thừa nhận thân phận hắn còn cố ý thông báo số hiệu và bày cả dáng pose.
“Lợi hại quá đi…” Ánh mắt của Ace và Luffy tỏa sáng. Chẳng qua là Ace chợt cảm thấy vừa đưa ra lời khiêu chiến rồi lại lộ vẻ mặt sùng bái thì hơi mất mặt, vội vàng ho một tiếng, ra vẻ không thèm để ý.
Luffy thì chẳng quan tâm nhiều chuyện như vậy, lao thẳng tới chạy vòng quanh Sharkler: “Biến hình, biến hình, anh biết biến hình không? Còn phóng ra laser thì sao?”
Sharkler gật đầu đáp: “Đương nhiên tôi biết biến hình, có điều chỉ khi gặp phải kẻ địch mạnh thì tôi mới biến hình thôi.”
“Quá ngầu luôn!” Hai mắt Luffy gần như biến thành ngôi sao vàng lấp lánh, cậu nhóc kích động đến mức nói năng lộn xộn: “Ace, người máy, người máy, người máy cá mập biết biến hình.”
“Ồn ào quá Luffy, anh đang khiêu chiến với bọn họ.” Ace cảm thấy rất hứng thú với người máy biết biến hình, chỉ khi đối mặt với kẻ địch mạnh thì mới biến hình ư? Như vậy chỉ cần bọn họ chấp nhận lời khiêu chiến của cậu là cậu có thể thấy người máy biến hình rồi phải không? Đúng là Luffy ngu ngốc, ngay cả chuyện này mà cũng không nghĩ ra.
“Vậy em cũng muốn khiêu chiến.” Lúc này Luffy đơn giản chính là tay sai của Ace.
Trương Đạt Dã nhìn cái bụng tròn vo của Luffy, bất đắc dĩ nói: “Cậu như vậy mà đánh nhau thì sẽ nôn đấy.”
“Còn lâu đi. Quả đấm của tôi đáng sợ như đạn, lập tức sẽ… Ụa!” Lúc nói chuyện, Luffy vung cánh tay hơi mạnh nên suýt nữa đã nôn thật, cậu nhóc vội vàng che miệng lại.
“Này, rốt cuộc anh có dám chấp nhận lời khiêu chiến của tôi không?” Ace cũng hết cách với đứa em trai ngu ngốc của mình, bắt đầu khích tướng Trương Đạt Dã.
“Chỉ cần hai người các cậu có thể đối phó được Hollow tiêu cực của Perona thì tôi sẽ chấp nhận khiêu chiến.” Trương Đạt Dã không quên hỏi thăm ý kiến của Garp: “Không có vấn đề gì chứ trung tướng Garp?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận