One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 170: Diều Diều Diều Diều Diều… (1)

Chương 170: Diều Diều Diều Diều Diều… (1)
Kiếm trong tay Artoria cũng loáng thoáng ánh lên tia sáng vàng, xông lên nghênh đón không hề yếu thế.
Một kích này, chân của hai người lập tức lún sâu xuống đất vài phân, luồng khí từ vị trí kiếm va chạm nổ tung mà ra.
Trương Đạt Dã như nguyện cảm nhận được hiệu ứng đặc biệt mình mong đợi, kéo Thụy Manh Manh và Tom lui xa một chút.
Hóa ra ban đầu hai người này mới so chiêu thức mà thôi, chưa dùng tới lực lượng chân chính.
Tiếp theo mới là so đấu thật, lúc thì ánh vàng kim lóng lánh, lúc thì kiếm khí tung tóe, mặt đất dưới chân bắt đầu bị phá hoại tầng tầng lớp lớp.
Vết chém, vết bổ, cái hố lớn… Mặt đất vô tội bị cuộc so đấu của ma lực và Haki tàn phá đến không còn hình dáng.
Đám Trương Đạt Dã lùi rồi lại lùi, lùi mãi đến tận bên cạnh tòa nhà vừa bị phá hủy.
Lúc này, trong đống phế tích vang lên tiếng động. Có khoảng mười người chui ra ngoài, đầu tên nào cũng rướm máu, chắc là bị nện trúng lúc nhà sập.
Mấy người hùng hổ chửi bậy: "Chết tiệt? Kẻ nào nhân lúc bọn ông ngủ trưa chạy tới đánh lén đấy hả!"
"Này thằng ranh. Có phải chúng mày làm chuyện tốt không hả?"
Trương Đạt Dã vô tội ra mặt: "Không phải tôi. Là người đội mũ phớt đen kia phá nhà kìa."
"Khỉ gió! Ông đây cũng muốn xem kẻ nào to gan như vậy!"
Đoàn người ào ào móc súng lục ra, nhắm thẳng Mihawk đang chiến đấu mà bóp cò.
"Ê, mấy người nhắm chuẩn người hẵng..." Trương Đạt Dã còn tưởng đám người này thấy Mắt Diều Hâu sẽ mất vía, nào biết một đám toàn thiểu năng. Cậu lựa chọn kéo Tom và Thụy Manh Manh cách xa thêm tí nữa, tránh bị ngộ thương.
Không chờ Trương Đạt Dã nói cho hết câu, mười viên đạn ‘pằng pằng’ bay ra ngoài.
Nhà bị người phá mà không dám trả thù thì còn lăn lộn ở vùng đất trái phép thế đếch nào được nữa. Không cần biết là ai, đánh xong bàn tiếp!
Mihawk nhận ra động tĩnh bên này thì nhìn thoáng qua đám người, vung hắc kiếm lên một cái đã đánh cho mười viên đạn bay ngược đường cũ, thậm chí còn tăng tốc.
Chiêu sau đó của Artoria đâm thẳng ngực Mihawk, nhưng vì cô cũng phát hiện có người đánh lén nên kịp thời ngừng lại.
Lúc này, đám xui xẻo kia cũng thấy rõ đôi mắt của Mihawk và thanh hắc kiếm trong tay hắn, khiếp đến mức nói không nên lời: "Diều Diều Diều Diều Diều..."
Mười người trúng đạn lần lượt ngã xuống đất, đến chết cũng không nói được tên đầy đủ của Mắt Diều Hâu.
"Không ngờ cuối cùng lại bị đám người không đâu này làm tụt hứng." Mihawk đã mất hứng thú rồi.
"Cứ thế kết thúc à?" Bình thường kiếm sĩ mạnh nhất mà Artoria tiếp xúc chính là Tom, nhưng phương pháp chiến đấu của Tom đúng là… một lời khó nói hết.
Bây giờ hiếm khi gặp được đối thủ có phương thức chiến đấu bình thường mà còn mạnh như thế này, bảo cô kết thúc luôn thì hơi tiếc.
Mihawk chắc cũng cảm thấy tương tự: "Thế thì dùng một chiêu cuối cùng để chấm dứt nhé."
"Cũng tốt." Artoria nắm chuôi kiếm, váy giáp không gió tự bay, thân kiếm sáng lên ánh vàng kim.
Mihawk nắm kiếm bằng cả hai tay, từ trên cao bổ xuống, một luồng kiếm khí khổng lồ nhìn thấy được bằng mắt thường bay từ thân kiếm của hắn ra ngoài, mặt đất bị cày ra một khe hở sâu mấy mét.
"Hây a!" Artoria cũng vung kiếm bổ xuống, kiếm ánh vàng kim lấy cô làm trung tâm hội tụ thành một chùm tia sáng chói mắt. Nếu nhất định phải hình dung thì chắc giống một thanh kiếm vàng khổng lồ cỡ mấy chục mét bổ từ trên xuống.
Không phải cô giải phóng bảo khí, chỉ là đơn thuần thả ma lực ra mà thôi. Chỉ cần có đủ ma lực, hoàn toàn có thể đánh ra hiệu quả tương tự súng laser.
Hai người va chạm, kiếm khí khổng lồ dần bị tiêu hao nhưng lại chém chùm sáng màu vàng ra làm đôi. Kiếm khí kéo dài đến gần vị trí mũi kiếm của Artoria mới biến mất hoàn toàn, mà chùm sáng vàng của Artoria cũng dừng dưới mặt đất, lộ ra rãnh sâu hình chữ V.
Mihawk đeo hắc kiếm lại trên lưng, ánh mắt tán thưởng nhìn Artoria: "Cô nhóc rất mạnh, đặc biệt là khi năng lực kia không phải trái ác quỷ cũng không phải Haki. Không ngờ trên đời này còn có lực lượng như vậy."
Váy giáp trên người Artoria biến mất: "Đó là ma lực, có thể tăng mạnh năng lực chiến đấu của tôi lên toàn diện. Tôi cũng rất hứng thú với Haki mà anh nhắc đến."
Lời này khiến Mihawk thoáng kinh ngạc. Vừa rồi hắn đã đoán được, nhưng không ngờ Artoria không biết Haki thật.
"Lần đầu tiên tôi thấy người mạnh như vậy mà không biết Haki đấy. Cô có thể ra biển xem một chút, biển khơi rộng lớn vô ngần. Cô cứ một mực ở lại quán rượu nhỏ ấy sẽ chỉ khiến kiếm thuật của cô thụt lùi."
"Sẽ có ngày tôi đi." Artoria nhìn thoáng qua Trương Đạt Dã. Cậu hứa đưa tôi đi ăn khắp thế giới rồi đấy, đến lúc đó tiện đường hiểu biết về kẻ mạnh khắp nơi cũng không tồi.
"Vậy thì tôi rất mong ngày chúng ta gặp lại trên biển, đến lúc đó hy vọng cô có thể sử dụng kiếm thuật đánh bại tôi." Mihawk định rời đi. Kiếm được một đối thủ mới, hắn cảm thấy khá vui.
Bạn cần đăng nhập để bình luận