One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 501: Lần này là nắm đấm sắt xịn (2)

Chương 501: Lần này là nắm đấm sắt xịn (2)
Wendy lo lắng: "Có cần chữa trị không ạ?"
"Không cần." Trương Đạt Dã xốc Tom lên giũ giũ, giúp nó khôi phục nguyên trạng rồi xoa đầu nó: "Giỏi lắm, trưa nay có thêm món rồi."
Từ khóa 'thêm món' kích hoạt thành công, Artoria tặng cho Tom ánh mắt tán thưởng.
Tom mặt mày hớn hở, dù không hiểu thế nào nhưng được khen đấy. Chắc chắn Carla cũng rất thưởng thức dáng vẻ đẹp trai lúc mèo săn thú nhỉ?
...
Trong thung lũng, một con sông nhỏ chảy về phía xa, bắt nguồn từ vài con suối nhỏ trên núi chảy xuống, miễn cho người ta lo lắng nó bị ô nhiễm bởi đống rác ngoài thành.
Trên bãi cỏ bờ sông có sáu bóng người ngồi quây nửa vòng tròn bên ba đống lửa, mỗi người cầm một khúc xương to tướng nhiều thịt.
Trên ba đống lửa thì một đống thịt hổ nướng, một đống thịt lợn rừng nướng, đống cuối cùng treo nồi lớn, trong nồi nấu canh thịt, mùi thịt nướng và mùi canh thơm nức bay ra thật xa.
Một con mèo xanh dùng muôi múc một ít canh nếm thử, cảm thấy không hài lòng nên cho thêm ít nấm vào, rắc gia vị, dùng muôi khuấy đều.
Con mèo này đương nhiên chính là Tom. Chờ nấm trong nồi canh đều lăn một vòng, Tom lại múc một muôi ra thổi nhẹ nếm thử, hài lòng gật đầu, bắt đầu dùng bát gỗ vừa làm tại chỗ múc canh cho mọi người.
"Cảm ơn Tom!" Mọi người đồng thanh cảm ơn, ăn lấy ăn để.
Tom cũng ngồi xuống hưởng thụ phần của mình.
Wendy cẩn thận uống một ngụm canh, vui vẻ híp mắt lại: "Mấy ngày nay ăn bao nhiêu là thức ăn ngon, nhưng đồ ăn Tom nấu vẫn là ngon nhất."
Artoria rất đồng ý những lời này: "Tom nấu là tuyệt nhất rồi."
"Đúng vậy, Tom giỏi quá, giỏi hơn người tự xưng là chủ nhân của Tom nhiều." Perona khen ngợi Tom còn không quên chê bai Trương Đạt Dã. Cô nhóc còn nhớ cacao Trương Đạt Dã làm cho mình để xin lỗi khó uống thế nào. Tuy cô nhóc đã quên người này xin lỗi mình vì chuyện gì.
"..." Trương Đạt Dã đã từ bỏ giãy giụa trong vấn đề tài nấu nướng, cậu cắn một miếng thịt to, nhồm nhoàm không rõ: "Ngon ghê!"
Khi bọn họ tiêu diệt hơn nửa con lợn rừng, Artoria chợt ngẩng đầu lên: "Có người tới."
Mọi người đứng dậy, loáng thoáng nghe được tiếng trẻ con:
"Gomu Gomu no... Rocket!"
"Luffy ngốc, ngắm đi tận đâu thế hả?"
"Tiêu rồi, bay quá đà!"
Một thằng nhóc mặt mày tròn trịa từ trên trời rơi xuống, ngã rầm xuống khu vực cách đám Trương Đạt Dã mấy chục mét, kích thích một trận bụi mù. Ờ, dùng mặt để tiếp đất.
"Nguy rồi, ngã từ chỗ cao như vậy xuống sẽ không sao chứ?" Wendy ném bát định chạy tới.
Artoria kéo cánh tay Wendy: "Cậu ta không sao, với cả đằng sau còn một người khác đáng gờm."
"Hả?" Wendy không hiểu ra sao.
Trương Đạt Dã đã biết là ai, vỗ vỗ đầu Tom lẩm bẩm ‘Tom bản cấp thấp tới rồi’. Ơ không đúng, mình mới là Tom bản cấp thấp, thế Luffy tính thế nào?
Quả nhiên, sau khi bụi mù tản đi, nhóc Luffy có thể nhúc nhích. Chẳng qua là đầu cắm sâu vào đất nên phải dùng sức nhổ ra, làm cổ bị thằng nhóc kéo thật dài.
"Ai za!" Nhóc Luffy xoay trái vặn phải, cuối cùng dùng sức thật mạnh nhổ đầu ra khỏi đất, chẳng qua là người cậu nhóc lộn ngược ra sau bay ra ngoài, va vào tảng đá lớn mới dừng lại.
"Luffy! Không sao chứ?" Một bé trai lớn hơn Luffy một chút chạy tới, quan tâm hỏi.
Tóc đen rối bời, mặt có tàn nhang, áo vàng viết chữ 'Bạo lực', vừa quan tâm Luffy còn không quên cảnh giác đám Trương Đạt Dã. Đứa bé này chắc là Ace rồi.
Nhưng người đáng gờm Artoria nhắc tới đương nhiên không phải nhóc này, mà là người đang bước nhanh từ sau tới.
Người này cao gần ba mét, dáng người to con, mặc chiếc sơ mi hoa. Không có gì ngoài ý muốn xảy ra, vị này chính là anh hùng hải quân trong truyền thuyết: Garp nắm đấm sắt, nắm đấm sắt xịn.
Lúc này tóc và râu của Garp chưa biến thành màu xám trắng hết, nụ cười rất cởi mở, lại vẫn khiến người chịu lực áp bách vô cùng.
Artoria và Garp đối mặt, tư thế cầm ống xương thịt chợt biến thành tư thế cầm kiếm.
"Ace, em không sao." Cuối cùng, người phá vỡ bầu không khí là Luffy, chỉ thấy lỗ mũi Luffy giật giật, nước miếng chảy xuống tí tách: "Thơm quá đi, là mùi thịt!"
"Thịt!" Luffy toét miệng nhào về phía nguồn gốc mùi thơm, mục tiêu là Perona cách mình gần nhất.
"Hả? Gớm quá đi!" Perona đang khẩn trương nhìn Artoria và Garp đối diện, vừa không để ý đã thấy cái mồm to tướng chảy nước miếng nhào về phía mình, phẩy tay bắn một ma trơi nhỏ xuyên qua cơ thể Luffy.
"Luffy!" Ace khẩn trương kêu lên, không chờ thằng nhóc biết chuyện gì xảy ra, nhóc Luffy trúng chiêu đã quỳ sụp xuống đất:
"Nếu có kiếp sau, tôi muốn làm một con sò. Tôi kém cỏi quá, nếu dưới đất có cái hố thì tôi đã chui vào rồi!"
"Luffy! Em nói cái gì đấy!" Ace ngăn trước mặt Luffy, hung tợn trừng Perona: "Cô làm gì Luffy thế hả!"
"Thật là đáng sợ!" Perona bị vẻ hung ác của Ace dọa sợ, ma trơi nhỏ lại xuyên qua người Ace.
Bạn cần đăng nhập để bình luận