One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 456: Một mũi tên trúng hai con nhạn? Một lưỡi câu hai con cá? Một… (2)

Chương 456: Một mũi tên trúng hai con nhạn? Một lưỡi câu hai con cá? Một… (2)
Trương Đạt Dã cười tủm tỉm đáp: “Haki quan sát không yêu cầu cao về thể chất, lỡ như cậu là thiên tài Haki quan sát hiếm hoi triệu người có một thì sao?”
Diệp Ngôn lộ ra đôi mắt cá chết tiêu chuẩn: “Tôi thấy anh muốn kéo thêm đệm lưng thì có.”
Đoán chuẩn lắm, Trương Đạt Dã cười giả lả không nói nữa. Chủ yếu là nếu cậu không kéo Diệp Ngôn ra chịu tội thì chỉ có 2 người là cậu và Thụy Manh Manh thôi.
Kiểu huấn luyện này chỉ là trò chơi với Artoria nên cô không cần phải luyện. Sharkler một lòng tập trung vào Karate người cá, Perona vẫn còn quá nhỏ, Brook giờ chỉ muốn gặp Laboon nên không có mong muốn trở nên mạnh mẽ hơn. Còn Tom chỉ thích ném bóng chày chứ không muốn chơi né bóng.
Tính tới tính lui thì chỉ còn Diệp Ngôn là có thể hãm hại được, anh em tốt phải có nạn cùng chịu chứ. Lúc trước có 3 người bạn cùng phòng để hãm hại lẫn nhau, bây giờ mãi mới có người để hại.
Sau khi rời khỏi võ đạo quán, Trương Đạt Dã lên boong thuyền, Sharkler đang kiểm tra đối chiếu hướng đi.
Trương Đạt Dã hỏi: “Thế nào? Có thuận lợi không?”
Sharkler nói: “Thoải mái hơn đi thuyền ở Đại Hải Trình nhiều lắm, ít ra không có dòng nước chảy xiết và đủ loại thời tiết cực đoan. Với tốc độ hiện tại, chúng ta có thể đến hòn đảo vào đêm mai hoặc ngày kia.”
Trương Đạt Dã gật đầu: “Vậy thì tốt, thế anh cũng nghỉ ngơi một lát đi nhé? Tôi sẽ trông chừng cho.”
Sharkler từ chối: “Không cần đâu, dù ở đây yên tĩnh nhưng cũng là hải vực mới, tôi muốn quan sát hoàn cảnh ở đây nhiều hơn.”
Trương Đạt Dã không khuyên nữa, lấy hòm thuốc ra bôi một ít thuốc lên người rồi nhìn quanh, thấy Tom đang câu cá.
Artoria cũng ngồi câu cạnh Tom. Nơi này là biển Đông, là vùng biển mới nên có nhiều loại cá và nguyên liệu nấu ăn mới…
Trương Đạt Dã đang định nói cái gì thì chiếc cần câu trong tay Tom chợt động đậy. Tom lập tức hào hứng cuốn dây câu, nhưng sức lực của con cá có vẻ vượt quá dự liệu, cần câu bị uốn vòng đến độ cong rất chi là khoa trương.
Ngay cả Tom cũng bị kéo đến sát lan can, nó dùng chân chống vào lan can để đấu với con cá.
Artoria ở bên cạnh cũng kích động hẳn lên. Chắc hẳn là một con cá lớn rồi. Cô không ra tay giúp đỡ vì câu cá là thú vui của Tom, nếu cô hấp tấp giúp nó thì Tom sẽ không vui, đợi đến khi nó không giữ được nữa rồi tính tiếp.
Thế là Tom quay người lại, dùng vai gánh cần câu để dùng sức, nằm rạp xuống sàn dùng chân đạp lan can để lấy sức… Sau khi thay đổi 7-8 tư thế, dường như con cá đã kiệt sức, Tom vừa cuộn dây câu vừa chuẩn bị dùng chày đánh con cá bất tỉnh.
Nhưng khi nó kéo con cá lên thì phát hiện con cá chỉ dài bằng ngón tay.
“Tom, ban nãy mi tốn sức như thế thật à?” Artoria nhìn con cá rồi lại nhìn Tom, cảm giác mình bị lừa rồi. Vì để trải nghiệm niềm vui câu cá, cô sẽ không cố ý đi cảm nhận cá Tom câu lên, nhưng bây giờ…
Tom gật đầu khẳng định. Thật ra bản thân nó cũng không dám tin, nhưng nó có thể dùng sức ăn của Artoria để thề, vừa rồi thật sự rất tốn sức.
Tom nghĩ mãi không thông, buồn bực lắc lư con cá nhỏ trong tay rồi ném nó vào chiếc xô bên cạnh.
Brook đang ngồi uống hồng trà bên cạnh tỏ ý kiến: “Hay là gặp phải tình huống hiếm hoi cá lớn nuốt cá bé nhỉ?”
Artoria quay đầu nhìn chú ấy, Artoria nghi ngờ hỏi: “Cá lớn nuốt cá bé?”
Brook gật đầu: “Đúng vậy. Khi câu cá, con cá nhỏ vừa cắn vào lưỡi câu đúng lúc con cá lớn nuốt chửng con cá nhỏ. Tình huống của cậu Tom lúc nãy rất có thể là đang vật lộn với con cá lớn nhưng cuối cùng con cá lớn nhổ cá nhỏ ra.”
Perona ngạc nhiên hỏi: “Có chuyện trùng hợp như vậy ư?”
Brook nói: “Dù đây là một việc có xác suất nhỏ nhưng đúng là có thể xảy ra. Nhưng lẽ ra gặp trường hợp này phải câu được cả 2 con cá lên mới phải. Một con trốn thoát mới càng hiếm thấy.”
Trương Đạt Dã nhìn Artoria bên cạnh Tom, chưa biết chừng vì xác suất nhỏ nên mới để bọn họ gặp phải cũng nên. Nhưng cũng không đúng, rõ ràng Artoria muốn ăn thịt con cá lớn, với sự may mắn của cô ấy chắc sẽ câu lên được cả 2 con mới phải.
Tom ném cần câu đi, giờ nó rất tức giận, thế mà nó lại bỏ lỡ cơ hội câu được đôi cá!
Không được, Tom càng nghĩ càng tức, cuối cùng xắn tay áo nhảy thẳng xuống biển. Dù thế nào đi chăng nữa, hôm nay nó phải bắt được con cá trốn thoát này!
“Tom!” Trương Đạt Dã hét lên nhưng đã muộn rồi, con mèo này nghĩ gì là làm nấy luôn: “Sharkler!”
“Tôi biết rồi, giảm tốc ngay đây!” Sharkler và Trương Đạt Dã cùng nhau thu buồm và dừng thuyền.
Không ai vội vàng nhảy xuống biển giúp Tom, chỉ là một con cá mà thôi, thấy sức mạnh của nó khi kéo co với Tom cũng không giống một cá to cỡ cá mập, dù thật sự là cá mập thì Tom chắc chắn có thể tiến hành khiêu khích rồi chạy trốn trong vòng 1 giây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận