One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 658: Grap: Tôi muốn nghỉ phép (2)

Chương 658: Grap: Tôi muốn nghỉ phép (2)
“Tại sao?” Perona hỏi: “Chẳng phải cậu nói muốn đi du lịch vòng quanh thế giới rồi vẽ hải đồ của toàn thế giới à? Chúng tớ đang đi du lịch vòng quanh thế giới đây này, đi cùng chúng tớ chẳng tốt hơn ư?”
Mấy việc giống như giao nhận hải tặc đổi lấy tiền thưởng Perona đã nhìn nhiều đến phát chán, chẳng thấy có gì mới mẻ cả. Cô nhóc dứt khoát nhân thời gian ấy đi cùng Wendy lôi kéo Nami và Nojiko lên Hope Diamond chơi.
Nojiko và Nami đã tò mò với con thuyền vừa nhìn đã cảm thấy rất thú vị, vui vẻ này từ lâu, không hề do dự mà đi theo Perona.
Boong thuyền, phòng ăn, quán rượu nhỏ, thư viện, phòng của Perona và Wendy… Thiết kế của Hope Diamond khác hẳn với thuyền bè thông thường, mang đến cho Nojiko và Nami một nhận thức sai lầm… Hóa ra sau khi ra biển có thể sống thư thái như vậy.
Nhưng Perona và Wendy không thể sửa đúng cho hai cô bé, bởi vì nhận thức của hai nàng này với hành trình đi thuyền cũng không bình thường.
Tóm lại, các khu vực sinh hoạt và giải trí đầy đủ chức năng trên Hope Diamond đã giúp Nojiko và Nami mở rộng tầm mắt, gian phòng trang trí tinh xảo của Perona và Wendy cũng làm cho hai chị em cực kỳ hâm mộ, nhất là một đống thú nhồi bông trong phòng và những chiếc váy nhỏ xinh đẹp treo trong tủ quần áo càng khiến hai đứa nhỏ không dời nổi mắt.
Wendy nói: “Thật ra phòng của bọn tớ cũng bình thường thôi. Lần trước chúng tớ ở làng Syrup có quen với Kaya, phòng và tủ quần áo của cậu ấy mới hoành tráng…”
Perona không đáp, phòng ngủ và tủ quần áo trước đây của cô nhóc còn hơn cả Kaya cơ, chẳng qua là phong cách hơi âm u, thẩm mỹ của Absalom phụ trách mua sắm quần áo cũng hơi kém… Tên đó chỉ có nghiên cứu với quần áo của phụ nữ trưởng thành, còn quần áo bé gái thì cứ mua bừa.
Nhưng thế này đã đủ khiến Nojiko và Nami ngưỡng mộ rồi. Nojiko thỉnh thoảng còn có một bộ quần áo mới còn Nami chỉ mặc quần áo từ nhãn hiệu ‘Bellemere’ được sửa từ quần áo cũ của Nojiko.
Nếu là lúc trước, có thể Nami sẽ vò góc áo của mình và cảm thấy tự ti. Nhưng trải qua nhiều chuyện như vậy, bây giờ cô đã chẳng để ý nữa, có thể mặc quần áo của hãng ‘Bellemere’ đã là chuyện hạnh phúc nhất rồi.
Nhìn ánh mắt của hai chị em, Wendy nói: “Nếu hai cậu thích thì để tớ tặng các cậu vài chiếc nhé?”
“Không được đâu.”
“Thật ư?”
Nojiko từ chối nhưng mắt Nami lại sáng lấp lánh. Thích quần áo của hãng ‘Bellemere’ không có nghĩa là cô bé không muốn có quần áo mới. Nhìn những chiếc váy nhỏ của Wendy, Nami sắp chảy nước miếng đến nơi.
“Nami!” Nojiko chống nạnh răn dạy: “Sao lại tùy tiện lấy đồ của người khác được hả!”
“Có sao đâu. Bạn bè tặng quà tại sao lại không thể nhận?” Nami hùng hồn đáp trả: “Chúng ta cũng có thể đáp lại bằng quýt mà! Đúng không Wendy?”
Wendy khéo hiểu lòng người nói: “Ừ, quýt nhà hai cậu có vẻ rất ngon, mọi người chắc sẽ thích lắm.”
Carla ngẫm nghĩ rồi cũng gật đầu theo, dù sao chỉ cần là thứ có thể ăn được thì chắc chắn có người trên chiếc thuyền này sẽ thích.
“Đây đều là những đồ tôi chưa từng mặc, Nami thoải mái chọn đi.” Wendy ôm một đống đồ trong tủ quần áo ra. Cô bé có rất nhiều tiền tiêu vặt, mỗi lần đến một hòn đảo là kiểu gì cũng có thêm vài món đồ mới. Vì lý do thời tiết nên cô bé chưa mặc hết được.
“Oa, chị Wendy! Tớ yêu cậu nhất.” Nami bay nhào tới ôm cổ Wendy rồi dụi lấy dụi để.
Wendy luống cuống, bị người ta ôm nhưng lại không thể đẩy ra, nhưng được gọi là chị làm cô bé rất vui vẻ.
Nojiko đỡ trán, hết nói nổi Nami.
Đợi đến khi sự hào hứng sau khi thử quần áo của Nami trôi qua, Perona công bố muốn dẫn bọn họ đi thăm nơi nhàm chán nhất và cũng là nơi kinh khủng nhất trên thuyền: Thư viện.
Nơi này cất giữ phần lớn sách vở mà Perona không có hứng thú, cũng gánh chịu rất nhiều ký ức không mấy vui vẻ của cô nhóc.
Nhưng với Nami thì nơi đây chính là thiên đường.
Sách liên quan tới đại dương, thời tiết, đo vẽ bản đồ… Tất cả những cuốn sách chuyên môn cô từng thấy và chưa từng thấy ở các hiệu sách nhỏ trong làng đều có ở đây.
Nami động lòng, thật sự rất muốn trộm đống sách này về… Cô nhóc không nhịn được nảy ra suy nghĩ như vậy rồi lại bắt đầu thầm mắng bản thân. Vừa nãy Wendy còn tặng quần áo cho mình, thế mà cô nhóc lại nghĩ đến việc trộm sách, thật sự quá xấu hổ. Nhưng mà… nhưng cô nhóc rất muốn…
“Tớ có thể đổi quần áo thành sách được không? Một món đổi một quyển. À không, đổi tất cả quần áo lấy một quyển cũng được.” Nami chịu đựng cảm giác xấu hổ tràn trề nói ra câu này.
“Nami!” Nojiko hơi tức giận. Người ta coi em là bạn nên mới tặng quà cho, sao có thể dùng những thứ người ta vừa tặng cho mình đi đổi lấy vật khác được chứ? Hơn nữa thứ muốn đổi vẫn là đồ của đối phương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận