One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 711: Đập chuột chũi, búa lớn 80* (2)

Chương 711: Đập chuột chũi, búa lớn 80* (2)
Nghe nói thứ này sốc ngã được cả Sharkler cơ đấy, nếu vừa nãy dùng đến nó thì nhẹ nhàng biết bao nhiêu.
"Thế cháu cất cho nhé. Sau này cần tiền thì lôi ra bán." Trương Đạt Dã lấy cái hộp cất Shusui, Oto và Kogarashi ra, bỏ Kashu vào trong.
"Chúng ta đi tìm Artoria đi, đối phó 2 tay súng bắn tỉa sao phải đi lâu như vậy."
Diệp Ngôn nói: "Cô ấy không sao, đám Cờ Yêu ở lại giữ thuyền nói cô ấy đã về tới thuyền rồi."
"Về thuyền rồi á?" Phản ứng đầu tiên của Trương Đạt Dã là Artoria chưa ăn no.
"Hình như sau khi giải quyết 2 tay súng bắn tỉa thì Artoria phát hiện có người muốn đi trộm Hope, sau đó cô ấy đi theo, chém luôn mấy tên kia. Cô ấy còn thuận tay chém mấy người tới tiếp viện, cuối cùng chém luôn mấy người từ trấn chạy tới phụ một tay nữa. Theo quan sát của Kim Nhị Bằng, Artoria trước sau chém gần 300 người." Diệp Ngôn thuật lại tin tức đám Cờ Yêu báo lại. Cuối cùng cậu ta dở khóc dở cười nói: "Bây giờ mấy tên nhát cáy Mã Lão Ngũ đều sắp sợ phát khóc rồi, giục chúng ta mau chóng trở về. Chúng nó bảo là sợ Artoria thuận tay chém luôn chúng."
"..." Trương Đạt Dã không còn lời nào để nói. Thế này có tính là chém từ Nam Thiên môn tới Bồng Lai đông đường không? Vua ngốc nghếch nhà mình không đời nào hung tàn như thế!
Thôi được rồi, có hung tàn. Đừng vì thấy ngày thường thấy cô ấy là đồ háu ăn, thỉnh thoảng còn ngây ngốc đáng yêu mà coi thường sự thật rằng cô ấy thân kinh bách chiến. Đối với kẻ địch mà nói, Artoria là một tồn tại rất đáng sợ.
"Chúng nó sợ cái gì? Lần đánh băng của Don Krieg chẳng nhiều hơn à? Có phải chưa thấy bao giờ đâu."
Lúc này, không biết Tom lôi đâu ra một cây côn gỗ, cõng cái bọc nhỏ như lúc bỏ nhà ra đi, còn giật giật vạt áo Trương Đạt Dã, khoa tay múa chân ý bảo chủ nhân gây họa lớn như vậy, chúng ta nên chạy trốn thôi.
Trương Đạt Dã không hiểu lối tư duy của hàng này. Chiếc mèo ngu ngốc lại tưởng tượng ra cái khỉ gì thế?
"Sợ thì gọi chúng nó đến làm lao công đi. Hốt hết đám này về một chỗ nhốt vào, đếm số người rồi chờ hải quân đến tiếp nhận một thể." Trương Đạt Dã nghĩ tới biện pháp vẹn cả đôi đường.
Diệp Ngôn không có ý kiến gì, gọi luôn đám Cờ Yêu tới làm việc. Dù sao lát nữa mọi người đều sẽ về trên thuyền để ngủ, không cần Cờ Yêu gác.
"Tuy đã tối rồi nhưng chắc vẫn có người trực chứ nhỉ?" Sau khi ra khỏi sảnh tiệc, Trương Đạt Dã lôi Den Den Mushi ra gọi số của cứu viện đường biển.
Sự thật chứng minh đúng là có người trực, hơn nữa chi bộ hải quân tiếp máy khá ngoài ý muốn, đó là chi bộ hải quân thị trấn Logue.
Số điện thoại khẩn cấp này chỉ nối liền tới hải quân căn cứ gần nhất. Mà hình như hải quân cách lối vào Đại Hải Trình gần nhất đúng là thị trấn Logue thật thì phải.
Nhưng rõ ràng chuyện này không phải hải quân thị trấn Logue có thể giải quyết nổi. Sau khi Trương Đạt Dã thuật rõ tình huống cụ thể, nhân viên tổng đài đảm bảo rằng sẽ báo khẩn cấp lên bộ phận tình báo của trung tâm, mời bọn họ phái người tới.
Thế là Trương Đạt Dã nhấn mạnh rằng ở đây có 400 - 500 tên tội phạm của Baroque Works, hơn nữa những người này âm mưu lật đổ chính quyền của nước gia nhập liên minh.
Nhân viên trực máy rất chi là kính nể, không hổ là đoàn du lịch Hope. Hắn nhất định sẽ báo lại trọn vẹn chuyện này. Nhưng hắn đoán là thuyền hải quân nhanh nhất cũng phải tận tối mai mới tới được.
"Đi thôi, về thuyền nghỉ ngơi, chắc mai phải neo ở đây một ngày rồi." Trương Đạt Dã gọi các đồng bạn trở về, còn kẹp ngang Tom lên đưa theo.
Hàng này vẫn không rõ chuyện gì xảy ra, mê mang đi một bước quay đầu ba lần. Rõ ràng là ăn một bữa bình thường, sao lại thành đánh nhau rồi bắt bớ thế này?
Đến khi mọi người trở lại trên thuyền thì Artoria đã tắm xong và thay đồ ngủ hình sư tử nhỏ. Cô cầm khăn lông, hơi nghiêng đầu nhẹ nhàng lau tóc, để khăn lông chậm rãi thấm nước trên tóc.
"Hoan nghênh mọi người đã về." Artoria nói, chờ mọi người đáp xong thì nhìn Trương Đạt Dã bằng ánh mắt nóng rực: "Nhiều tội phạm như thế là được nhiều tiền thưởng lắm đúng không?"
"Chắc vậy." Trương Đạt Dã tính toán qua, chỉ riêng chồng vũ khí kia là đã trị giá không ít tiền rồi. Khẩu súng ăn trái Inu Inu kia chắc chắn có giá ngang với một thanh kiếm có danh. Chỉ là Artoria bỗng nhiên quan tâm tiền thưởng, mục đích chắc chắn không đơn thuần.
Trương Đạt Dã thử thăm dò: "Có muốn tổ chức một bữa khuya đơn giản để chúc mừng không?"
"Tuyệt vời!" Artoria gật đầu ngay tắp lự, chỏm tóc ngố vừa lau khô hoạt bát dựng thẳng lên.
"Được. Mọi người muốn tắm rửa thì đi tắm rửa, muốn ăn thì tới nhà ăn, không muốn ăn thì đi ngủ cả đi." Trương Đạt Dã nhìn Perona và Wendy: "Đặc biệt là mấy đứa. Ngủ sớm dậy sớm cơ thể khỏe mạnh, ngủ muộn dậy trễ không cao nổi đâu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận