One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 495: Còn ai đến từ Đại Hải Trình (2)

Chương 495: Còn ai đến từ Đại Hải Trình (2)
May mà quản gia kịp thời kiếm cớ cho hắn: “Thiếu gia quên rồi à, đêm nay ngài phải tham dự một vũ hội, cũng nên về chuẩn bị rồi.”
“À, đúng rồi. Là như thế đấy! Tôi còn phải về chuẩn bị tham gia vũ hội, thật ngại quá!” Hiroku vội vàng nói lời tạm biệt.
Trương Đạt Dã không nhịn nổi bật cười.
Sharkler nói: “Sếp Đạt Dã, làm thế này có phải hơi quá đáng không?”
Trương Đạt Dã không cho là như vậy: “Anh thử nghĩ đi, nếu có ai đó mời Tentorina uống cà phê, Tentorina lịch sự từ chối rồi nhưng người kia vẫn tiếp tục quấy rầy thì chỉnh đốn hắn một phen có quá đáng lắm không?”
Ánh mắt Sharkler lập tức trở nên hung dữ: “Tôi cảm thấy chúng ta vẫn có thể làm quá đáng hơn chút nữa.”
Brook hỏi: “Nếu như cái giá cần thanh toán rất khó chấp nhận thì sao hắn không từ chối đãi khách luôn?”
Trương Đạt Dã nói: “Bộ mặt của quý tộc rất quan trọng, chưa biết chừng trong nhà hàng có nhiều người nhận ra hắn, hắn sợ bị mất mặt thôi.”
Brook sờ đầu lâu: “Mặt mũi là thứ tôi không tài nào lý giải được, bởi vì tôi đã không còn mặt để mất nữa. Yohohoho~”
Trương Đạt Dã hỏi: “Sao rồi, ăn đã miệng không?”
Tom sờ vào bụng mình và giơ tay làm động tác ok.
Artoria gật đầu: “Ừ, mùi vị rất tuyệt. Nhưng làm vậy sẽ không rắc rối chứ?”
“Chúng ta không ép hắn mời, cũng không cướp tiền của hắn. Chờ khi hắn nhận ra có điều gì không đúng chắc sẽ thuê một vài tên lưu manh đến trả thù. Đấy không phải là vấn đề lớn.” Trương Đạt Dã không coi đối phương ra gì.
Tại vương quốc Goa chết tiệt này, quốc vương muốn làm chuyện bẩn thỉu còn phải thuê băng hải tặc thì loại quý tộc như thế chắc cũng đạt tới mức thuê lưu manh thôi.
Sau khi rời khỏi nhà hàng, mọi người đi thẳng đến hiệu sách, mua hải đồ và những sách cần thiết về hải lưu, khí hậu ở biển Đông, một vài tư liệu không thể tìm thấy trong hiệu sách nhỏ kia đều có ở đây. Chuyến này đi coi như không phí công vô ích.
Cùng lúc đó, Hiroku rời khỏi nhà hàng, càng nghĩ càng cảm thấy có gì đó không đúng. Trên đời có người ăn được nhiều như vậy mà bụng không căng lên chút nào thật à?
Hiroku ra lệnh: “Điều tra lai lịch của những người đó đi, không lẽ có người phái họ đến chơi tôi?”
“Vâng!”

Đêm đến, mọi người tập hợp lại, thay vì quay lại thuyền thì họ tìm nhà nghỉ để ở.
Nhóm Trương Đạt Dã mang về vài túi sách lớn, trong khi nhóm Thụy Manh Manh mang rất nhiều quần áo và trang sức về.
“Có phải bọn em mua hơi nhiều không ạ?” Wendy thấp thỏm.
“Đều là những khoản chi cần thiết, không sao đâu.” Trương Đạt Dã an ủi cô bé. Dù gì Wendy cũng chưa phát triển thân thể nên dù mua bao nhiêu quần áo cũng không lo lãng phí.
Diệp Ngôn xách hai túi lớn nói: “Chúng ta đã có đủ đèn lồng, bánh kẹo và hộp quà. Giờ chỉ còn thiếu một cái cây.”
Carla tò mò: “Trước đó em đã muốn hỏi rồi. Sao phải mua những thứ này ạ? Sắp có lễ hội gì à? Lại còn cần cả một cái cây ạ?”
Diệp Ngôn giải thích: “Sếp Dã nói là muốn tổ chức lễ Giáng Sinh cho Tom. Chỗ các em không có lễ Giáng Sinh à?”
“Bọn em chưa từng nghe nói đến lễ Giáng Sinh.” Wendy và Carla tỏ ra bối rối.
Brook và Perona cũng không rõ lắm, dù truyện có một tập tờ bìa là hình Bartholomew Kuma cầm quyển Kinh Thánh, dù mẹ nuôi của Big Mom là một nữ tu, Baroque Works có một đặc công cấp cao mang mật danh Miss Merry Christmas, vậy nhưng rất ít người của thế giới này quan tâm đến lễ Giáng Sinh.
Artoria tham gia Cuộc Chiến Chén Thánh, có được kiến thức thông thường. Sharkler và Diệp Ngôn thì đương nhiên biết lễ Giáng Sinh.
Văn hóa thế giới của Thụy Manh Manh cũng giống như xã hội hiện đại, thậm chí còn có Liên minh những người thù ghét, cũng có lễ Giáng Sinh.
Khi Tom nghe đến lễ Giáng Sinh thì vui vẻ chạy đi xem lịch, dù trên cuốn lịch trong nhà nghỉ không đánh dấu nhưng đúng là ngày đó sắp đến rồi.
“Nguồn gốc của lễ Giáng Sinh có liên quan đến tôn giáo nhưng không sao. Đằng nào chúng ta cũng không tin mấy cái đó. Chỉ là tìm lý do để náo nhiệt chút mà thôi.” Trương Đạt Dã nói: “Tóm lại, một ngày trước lễ Giáng Sinh, chúng ta sẽ trang trí Hope thật đẹp, nấu thêm ít đồ ăn ngon. Đúng rồi, đêm hôm đó hãy treo tất lên đầu giường, ông già Noel sẽ bò vào phòng theo ống khói để phát quà cho các bạn.”
“Tuyệt quá!” Perona và Wendy chắp tay lại, đôi mắt long lanh.
“Quà của ông già Noel à? Mong đợi thật đấy, yohohoho~” Brook cũng rất thích thú.
Trương Đạt Dã thở dài, cậu thật sự muốn nói bộ xương già đã cao tuổi như chú đừng bắt chước mấy bé lolita ra vẻ dễ thương.
Carla bỗng dội gáo nước lạnh: “Nhưng phòng của chúng ta không có ống khói.”
“...Vậy đêm đó đi ngủ đừng khóa cửa.” Trương Đạt Dã sửng sốt một lúc, thầm nhủ may có Carla nhắc nhở.
Sau khi thảo luận một lúc, mọi người quyết định ngày mai sẽ đi dạo một vòng quanh thị trấn, sau đó ra ngoài thành chặt cây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận