One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 105: Một chiếc thuyền buôn

Chương 105: Một chiếc thuyền buôn
Trương Đạt Dã gật đầu: “Vâng, dạo này làm ăn cũng khá khẩm mà.”
Đám bạn xấu của Bob chớp cơ hội phỉ nhổ: “Xem người ta biết cách làm ăn chưa kìa. Bob về hưu là đúng đắn quá rồi. Đỡ phải để ông lãng phí đoạn đường tốt như thế!”
“Mấy tên khốn các ông cũng có giỏi hơn tôi tí nào đâu!”
Mấy ông lão này vừa mở mồm là không ai phục ai, ông chủ tiệm hải sản quay đầu nói: “Em trai vừa nói muốn mua cá đặc biệt, cứ đi trong tiệm nhà tôi xem thử đi. Đêm qua vừa bắt được một con cá ngừ voi vây xanh, đó là đặc sản ở biển Nam đấy, không gặp nhiều ở đây đâu.”
Bớt thời giờ quảng cáo cho cửa tiệm của mình xong, ông cũng không đợi Trương Đạt Dã trả lời mà quay đầu lại tiếp tục đấu võ mồm.
Trương Đạt Dã biết cá ngừ voi vây xanh, nó có cái mũi giống vòi voi, băng Mũ Rơm đã từng kiếm được một con, bị Luffy ăn sạch bách đến cả xương đều không thừa. Trong hiện thực nó là cá kiểng, nhưng hình như ở đây ăn rất ngon.
Vài người vẫn ầm ĩ cho đến khi Tom chia cá thì mới an tĩnh hưởng thụ mỹ thực.
“Cá nướng ngon như thế này, tiếc là không có rượu.” Ông chủ nhà hàng gặm hai miếng cá rồi cảm khái một câu.
Bob cười khà khà, lôi một bình rượu loại cầm tay trong túi ra, vui sướng mở nắp nhấp một ngụm, dáng vẻ đắc chí khiến mấy người khác muốn nhào vào đánh ông ta.
“Lão già này, có thứ tốt phải biết chia sẻ chứ!”
“Đúng đấy, ăn mảnh có vui gì đâu!”
Bob bắt đầu bắt chẹt: “Hừ, ban nãy lúc mấy người các ông chê bai tôi thì có thế này đâu. Giờ biết thèm rượu rồi à.”
Ông chủ nhà hàng coi trọng ăn uống nhất, nghe vậy là biết Bob đang cầm rượu ngon. Ông ta cười làm lành, nói một sọt lời hay, chỉ mong ké ngụm rượu.
Mấy người khác cũng bắt chước, mấy lão già gàn dở náo loạn.
Đám Trương Đạt Dã chỉ lo ăn, đặc biệt là Artoria. Tướng ăn của cô nhã nhặn nhất, tốc độ lại là nhanh nhất.
Tom hiểu rõ lượng cơm của Artoria nên cố ý chia cho cô con cá lớn nhất. Nhưng mới qua một lát mà con cá đã bị cái miệng nhỏ của cô gặm chỉ dư một nửa.
Vài người ăn cá nướng xong rồi lau khô miệng, Trương Đạt Dã tạm biệt: “Vậy chúng cháu đi trước đây, đi cửa hàng xem con cá ngừ voi vây xanh kia.”
Tom đồng ý yêu cầu của mấy ông già này, chọn vài loại cá mình thích bỏ vào xe để mang đi.
Trương Đạt Dã nhìn nó không buồn khách sáo thì nói cảm ơn thay nó. Nhưng mấy ông già đều cảm thấy mình kiếm hời.
Cất đồ vật xong, Tom một lần nữa ngồi xổm trong rổ xe, Trương Đạt Dã từ một bên nhảy lên xe, Artoria nhảy xuống xe từ một bên khác, ăn khớp như đổi vế phương trình.
Gì gì? Ghét bỏ tôi đấy à?
Trương Đạt Dã không hiểu ra sao, lên tiếng hỏi: “Sao thế?”
Artoria nhìn ra mặt biển xa xa: “Có thuyền tới.”
“Đúng vậy, có một bóng đen càng lúc càng lớn!” Thụy Manh Manh thấy được con thuyền mà Artoria nói.
Trương Đạt Dã che tay trên trán nhìn ra đằng xa, Tom đứng trên đầu Trương Đạt Dã, bày ra tư thế tương tự trông về phía xa.
“Thấy không rõ thuyền gì, chắc tôi cần một chiếc kính viễn vọng.”
Vừa dứt lời thì một cái ống nhòm rớt từ trên xuống, Trương Đạt Dã thuận tay đón lấy nó rồi nâng lên: “Cảm ơn.”
Trương Đạt Dã quan sát vài giây thì lại chợt bỏ ống nhòm, ra ngẩng đầu nhìn lên, vừa lúc Tom cũng cúi đầu nhìn xuống phía dưới, bốn mắt nhìn nhau.
“Mày đi lên hồi nào thế?”
Tom nhún vai, trèo xuống khỏi đầu Trương Đạt Dã và ngồi lên vai cậu.
Trương Đạt Dã cảm thấy nó muốn nói rằng đứng cao hơn thì nhìn được xa hơn.
Nhưng bây giờ không phải lúc để ý đến những chuyện này, Trương Đạt Dã nói: “Lá cờ màu trắng, không thấy rõ vẽ ký hiệu gì, trên cánh buồm có viết ‘Thương hội Braque’, thuyền buôn trông thế này à?”
Thuyền buôn duy nhất mà Trương Đạt Dã biết đến chính là cái của Bernice, hơn nữa cậu còn không tận mắt nhìn thấy, thật sự không biết thuyền buôn có hình dạng như thế nào.
Cậu không hiểu nhưng có người hiểu, Bob nói: “Thuyền buôn cũng trông gần giống như vậy, có treo cờ của thương hội mình và trên cánh buồm viết tên của thương hội, cũng có một số cái là không treo cờ.”
“Nhưng thuyền buôn bình thường đều đến từ bờ phía Tây đúng không? Chỗ chúng ta đứng là rìa Đông mà, sao nó lại lái từ hướng này vào chứ? Chẳng lẽ là thương nhân từ đảo Người Cá?” Lục Địa Đỏ nằm ở phía Đông của quần đảo Sabaody.
Bob lắc đầu: “Khó mà nói trước được, bởi vì quần đảo Sabaody cũng không phải là một hòn đảo đúng nghĩa mà là rễ của cây đước Yarukiman. Bản thân nó không có lực từ, muốn đến nơi đây cần có Log Pose chỉ hướng đảo Người Cá hoặc là mảnh giấy sinh mệnh của người nào đó trên đảo.”
Trương Đạt Dã gật đầu, cậu cũng biết những kiến thức phổ thông này. Từ trường trong Đại Hải Trình rất hỗn loạn, la bàn không nhạy, dù có là hoa tiêu thiên tài như Nami cũng chỉ có thể dùng Log Pose, Eternal Pose hoặc mảnh giấy sinh mệnh để đi thuyền.
Bạn cần đăng nhập để bình luận