One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 554: Kẻ nổ súng đầu tiên? (3)

Chương 554: Kẻ nổ súng đầu tiên? (3)
“Đám ôn dịch chúng mày tạo phản đúng không?” Diệp Ngôn dùng chân nghĩ cũng biết là ai giở trò quỷ,
Nhóm Cờ yêu cười nham hiểm: “Chủ nhân, đừng trách bọn tôi, bọn tôi cũng xót cậu lắm chứ! Nhưng đây là vì muốn cậu có thể tham gia hoạt động tập thể mà!”
Diệp Ngôn xù lông: “Tôi không muốn tham gia, ít nhất tôi cũng không muốn tham gia theo cách này!”
“Sao cơ?” Nhóm Cờ yêu ‘kinh ngạc’ nói: “Ôi trời, là bọn tôi lỗ mãng quá, nhưng chuyện này cũng phải trách chủ nhân đấy chứ? Sao cậu không nói với bọn tôi sớm hơn?”
“Tao nói bà nội tụi bay à! Tụi bay phải đánh thức tao dậy cái đã chứ!” Diệp Ngôn quơ lấy quả cầu tuyết đuổi đánh Cờ yêu.
Brook đi theo phía sau Diệp Ngôn ngơ ngác bị cuốn vào cuộc chiến, sau khi bắt đầu đánh, hắn cũng không biết mình đang đánh ai.
Trán của pho tượng Tom trên mũi thuyền trông như lại rịn ra một giọt mồ hôi. Nó có thể làm chứng rằng quả cầu tuyết đầu tiên thực sự nhắm vào Tom, kẻ ném quả cầu tuyết khổng lồ vào nó cơ, tại sao cuối cùng lại biến thành thế này?
Cuộc chiến này kéo dài đến hết thời gian biến hình của Sharkler nhưng vẫn không có người chiến thắng.
Kết quả là tất cả mọi người trừ Sharkler đều quay lại tắm rửa và thay quần áo.
Người thua cuộc lớn nhất là Diệp Ngôn, bị nhóm Cờ yêu chọc giận đến mức chỉ mặc bộ đồ ngủ và chạy chân trần trên nền tuyết cả nửa ngày trời, buổi chiều cậu ta bị cảm lạnh, trùm chăn bông ngồi cạnh quầy rượu nhỏ uống canh gừng, sụt sịt nước mũi.
Nhóm Cờ yêu cũng không khá hơn là bao, Diệp Ngôn ném Cờ quái vật vàng cho Tom để nó lắc mạnh suốt nửa tiếng đồng hồ, bây giờ tám Cờ yêu đều bay ra boong thuyền vịn lan can nôn thốc nôn tháo, sau khi nôn xong còn phải phụ trách dọn sạch tuyết đọng nữa chứ. Cứ mỗi bông hoa tuyết sót lại là tăng thêm một giây ‘cực hình lung lay’.
Trong không khí náo nhiệt, đoàn du lịch Hope đã đón xong lễ Giáng Sinh năm nay.
Mọi người tạm thời không muốn hạ cây thông Noel và đèn màu xuống, người tuyết do Wendy, Carla và Perona làm ra cũng được tạm giữ lại.
Diệp Ngôn xì mũi, nhìn người tuyết nhỏ đáng yêu kia thì cười xấu xa. Cứ mỗi bông tuyết thì đám Cờ yêu sẽ bị phạt thêm một giây, một người tuyết có bao nhiêu bông tuyết ấy nhể?
Dám gây sự với ông đây, phản đúng không?
Chúng Cờ yêu may mắn sống sót.
Diệp Ngôn dạy dỗ chúng hai lần cũng nguôi nguôi rồi, dù sao bình thường chủ tớ bọn họ vẫn luôn gài lẫn nhau.
Người tuyết nhỏ trên boong không giữ được mấy chốc đã tan đến biến dạng, cuối cùng bị Perona và Wendy đau lòng thu dọn.
Nhờ phúc của nhiệt độ thấp mùa đông, củ cà rốt dùng làm mũi cho người tuyết còn chưa hỏng. Căn cứ nguyên tắc không lãng phí đồ ăn, cuối cùng cà rốt bị Tom tiện tay xào.
Cùng ngày, hai bé loli rưng rưng ăn thêm một bát cơm.
...
Sharkler dự đoán hành trình không sai, bọn họ tốn thêm hai ngày đã thuận lợi tới vùng biển gần đảo Vàng.
Sharkler trải hải đồ và bản đồ kho báu ra: "Đầu tiên phải tới đảo Samu Puraisu này trước, sau đó tìm được một vách đá bên bờ biển, đi dọc hướng vách đá khoảng nửa ngày là tìm được đảo Vàng."
Đảo Samu Puraisu chính là cố hương của hải tặc vàng vĩ đại Woonan, lúc vẽ bản đồ kho báu lấy địa hình cố hương làm chuẩn cũng hợp tình hợp lý thôi.
Chẳng qua trên đường đi về phía đảo Samu Puraisu, Artoria bỗng nhiên yêu cầu đổi hướng lái, lý do là: "Tôi ngửi thấy mùi đồ ăn ngon."
"Nơi này có thể có đồ ăn ngon gì? Zeff lái nhà hàng trên biển đến à?" Tuy khá là nghi ngờ nhưng Trương Đạt Dã vẫn đồng ý. Dù sao cũng không phải chuyện gì lớn, cùng lắm thì lại đổ máu ví tiền một lần.
Tom vui vẻ leo đến đỉnh đầu pho tượng trên mũi thuyền ngó dáo dác, tiếc là không thấy nhà hàng hay đảo nhỏ nào cả.
Những người khác cũng không sai biệt lắm, Wendy chun cái mũi nhỏ hết sức, nỗ lực ngửi. Thân là Sát Long ma đạo sĩ, khứu giác của cô bé cũng nhạy lắm đấy.
Chẳng qua chờ Hope lái thẳng tới trước gần nửa tiếng đồng hồ thì Wendy mới ngửi được: "Thật sự có mùi thơm, chị Artoria giỏi thật đấy, xa như vậy đã ngửi được rồi!"
Trương Đạt Dã nhìn Artoria mặt mày lạnh tanh, cũng không biết đây rốt cuộc là khứu giác hay là trực giác.
Tom cũng vội vàng nhắm mắt lại dùng sức ngửi, tiếc là cũng không có mùi thơm biến thành bàn tay bay đến khiêu khích mũi nó.
Lại một lúc lâu sau đó, mọi người mới nhìn rõ nguồn gốc mùi hương. Không phải nhà hàng trên biển, chỉ là một con thuyền nhỏ.
Nguyên con thuyền nhỏ không đủ 5 - 6 mét, hai bên có bánh đà trông như bánh xe, bên trên là một đỉnh lều nhọn, trên lều treo một lá cờ lớn, hoặc nên gọi là biển hiệu. Trên biển hiệu dùng chữ trắng viết ‘Oden’.
Mặc dù thế giới hải tặc không có Kanto nhưng lại có kantodaki*, cũng hợp lý ghê.
*Kantodaki là Oden, Kanto là tên một tỉnh của Nhật
*Kantodaki là Oden, Kanto là tên một tỉnh của Nhật
"Đây là thuyền bán rong trên biển nhỉ?" Sharkler nói: "Lần đầu tiên tôi thấy đấy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận