One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 652: Hải Vương vùng biển cạn vô địch (2)

Chương 652: Hải Vương vùng biển cạn vô địch (2)
“Không sao.” Trương Đạt Dã chỉ lo lắng mấy đứa trẻ đầu gấu kia ngày càng khó bảo. Có điều chuyện không liên quan đến cậu, bởi vì trẻ con nhà cậu ngày càng biết điều và ngoan ngoãn hơn rồi.
Rayleigh thấy Hatchan bị thương khắp người, còn bị trói thật chặt bèn gọi: “Hatchan, cậu vẫn ổn chứ?”
“Rayleigh?” Hatchan ra sức chớp mắt vài cái, nghi ngờ mình có bị ảo giác hay không. Hắn là người trung thực nhất trong đám nên bị đùa bỡn ít nhất, thành ra tới giờ vẫn ổn chán so với người khác. Hatchan hơi kích động: “Tại sao ông ở đây? Tôi không sao, nhưng đại ca Arlong bị cậu ta giết rồi!”
Rayleigh cau mày nhìn Trương Đạt Dã: “Cậu giết người à?”
Trương Đạt Dã hỏi ngược lại: “Ông chưa giết người bao giờ hả?”
Mới mấy tháng không gặp sao nói chuyện sặc mùi thuốc súng thế? Rayleigh giả lả: “Ý tôi là nghe nói quan hệ của cô cậu và Jinbe rất tốt, cậu giết Arlong như vậy có ổn không?”
“Jinbe là Jinbe, Arlong là Arlong, nếu Jinbe biết những gì hắn ta đã làm thì cũng muốn giết hắn ta thôi. Nhưng có khi Jinbe ngại không thể xuống tay với đồng bào, cháu chủ động ra tay để tránh Jinbe bị khó xử.” Đây là kết luận của Trương Đạt Dã và Sharkler đưa ra dựa trên tính tình của Jinbe: “Dù gì sau này còn sẽ tới đảo Người Cá, đến lúc đó nếu hắn muốn báo thù thì cháu sẽ tận lực bồi tiếp.”
Rayleigh nhìn Trương Đạt Dã từ trên xuống dưới, cười nói: “Tôi cảm thấy tuy thời gian ra khơi không dài nhưng em trai Đạt Dã đã thay đổi rất nhiều.”
“Đúng vậy.” Trương Đạt Dã nhìn Rayleigh: “Nhưng làm ông thất vọng rồi, cháu đi được bao nhiêu thì càng ghét hải tặc bấy nhiêu.”
“Vậy cái nhìn với Chính Phủ Thế Giới thì sao?” Rayleigh cười lơ đễnh. Cậu ghét hải tặc chẳng sao cả, chính ông cũng ghét rất nhiều hải tặc mà. Ông đã nghe nói về chuyện của vương quốc trên cầu, rất nhiều tin tức đăng trên báo cần trải qua cân nhắc kỹ lưỡng. Chiếc kính của Rayleigh nhoáng lên ánh sáng trí tuệ, người như ông dễ dàng nhìn rõ chân tướng sự việc.
Tim Trương Đạt Dã chợt giật thót. Rayleigh có thể nhìn ra được, chứng tỏ Chính Phủ Thế Giới và những lãnh đạo cấp cao trong bộ máy hải quân cũng đoán được. Thủ đoạn nhỏ bé của cậu chỉ lừa được mấy người bình thường mà thôi. Thật đáng xấu hổ, đã bảo bí mật hành động mà thành ra hành động công khai hết cả.
Có điều trong thời gian ngắn không cần lo lắng, hải quân đánh giá sức mạnh của đoàn du lịch nhà mình không thấp, vả lại mình luôn xây dựng hình tượng đồng minh của hải quân, từ đầu đến cuối ra sức tấn công hải tặc. Chỉ cần hải quân không bị ngu thì sẽ không thì đẩy bọn họ về hướng đối lập đâu.
Giống như chuyện xảy ra ở vương quốc trên cầu vậy, hơn 1000 công nhân chạy trốn, bắt về hơn 1000 hải tặc. Chỉ cần tổn thất không quá lớn, thể diện bên ngoài không bị tổn hại gì thì không sao cả.
Trương Đạt Dã yên tâm, xem ra lần sau nếu cậu muốn tiếp tục làm “người tốt chuyện tốt” thì cũng nên tìm bậc thang tốt cho Chính Phủ Thế Giới nhỉ?
Trương Đạt Dã lắc đầu rồi nói: “Chúng cháu chỉ là một đoàn du lịch bình thường, không có ý kiến gì với Chính Phủ Thế Giới cả.”
“Thật không? Thế cũng tốt.” Rayleigh chỉ cười chứ không nói gì thêm. Đúng là một đoàn du lịch bình thường làm sao, tiêu diệt những nhân vật lớn của thời đại một cách bình thường, quậy tung cả Biển Đông một cách bình thường, thế thì hãy cứ bình thường như vậy tiếp nhé.
“...” Trương Đạt Dã hơi khó chịu khi thấy nụ cười trên môi Rayleigh, cảm giác như ông đang cười mỉa mình, muốn bảo Diệp Ngôn gõ cho ông một gậy quá.
Cậu nhìn xung quanh thì thấy Diệp Ngôn mặc quân trang màu xám, cầm đao múa may biểu diễn thì từ bỏ ý định.
Rayleigh và Hatchan trò chuyện với nhau vài câu, cuối cùng ông quay sang nhìn Trương Đạt Dã.
Không đợi ông lên tiếng, Trương Đạt Dã đã nói trước: “Ông đừng nói ông muốn cháu thả hắn đi nhé?”
Rayleigh hỏi: “Cậu có thể nể mặt ông già này được không? Tôi sẽ khuyên bảo cậu ấy đừng làm hải tặc nữa.”
“Tóc của ông lại không đỏ…” Trương Đạt Dã làu bàu. Cậu cảm thấy Rayleigh có vấn đề gì đó. Lúc cậu kinh doanh quán rượu thì Rayleigh khuyên cậu đi làm hải tặc, giờ gặp Hatchan lại khuyên chàng bạch tuộc đừng làm hải tặc nữa…
Thế chẳng phải là lừa người nọ xuống biển, quay lưng khuyên người khác hoàn lương à?
Trương Đạt Dã gọi Genzo tới, chỉ vào Hatchan và nói: “Tên đó có tấn công người nào không?”
Genzo nhìn chằm chằm vào Hatchan, Hatchan không dám đối diện với hắn nên cúi gằm mặt xuống.
Genzo suy nghĩ giây lát rồi mới trả lời: “Thật ra người bị thương đa số là do con bò biển kia gây ra. Sau đó lúc người cá gọi mọi người tập hợp cũng xảy ra xô xát. Tôi cũng không biết hắn chịu trách nhiệm nhà của ai nữa.”
“Tôi không làm ai bị thương cả nhưng có lẽ họ đã bị tôi dọa.” Hatchan vội lên tiếng: “Nou, vừa rồi cậu nhóc kia còn ném đá vào tôi nữa mà, chắc cũng không sợ gì tôi lắm?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận