One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 184: Sharkler bị đánh (2)

Chương 184: Sharkler bị đánh (2)
Sau khi rời đám người, nhóm quán rượu vì giảm bớt phiền toái nên dứt khoát chạy đến bờ biển, sau đó men bờ biển chạy bộ đến ụ tàu nơi Goodman công tác.
"Chào buổi sáng, chủ Goodman. Đây là người máy Sharkler, mới tới quán rượu bọn cháu." Vì tránh cho hiểu lầm, Trương Đạt Dã trực tiếp giới thiệu.
"Ừ, ờ, chào buổi sáng." Goodman giắt búa lại trên thắt lưng, đầu óc còn chưa bắt kịp câu chuyện: "Cậu vừa nói đây là người máy à?"
"Chào anh, tôi là Sharkler." Sharkler vỗ ngực mình vang keng keng.
"Người máy? Người máy á?" Động tĩnh bên này thu hút tới một đám thợ đóng tàu hóng chuyện, bao gồm con trai Bayer của Goodman. Một đám người vây quanh Sharkler, hai mắt sáng ngời.
Không đợi Trương Đạt Dã hỗ trợ giải vây, Sharkler đã tự mình trò chuyện với đám thợ đóng tàu, nhanh chóng đùa giỡn hi hi ha ha ầm ĩ.
Trương Đạt Dã chỉ có thể cảm thán, không hổ là người từng làm quản lý cấp cao, xã giao cứ phải gọi là đỉnh cấp.
Goodman cũng vây xem Sharkler một lúc rồi mới hỏi: "Hôm nay em trai đến có chuyện gì không?"
"Cháu muốn mời mấy vị thợ mộc giúp đỡ xây nhà." Trương Đạt Dã nói yêu cầu của mình cho đối phương, nhờ ông chú giới thiệu vài người: "Cháu nhớ chú từng nói ụ tàu tùy tiện phái vài thợ đóng tàu ra ngoài cũng biết xây nhà đúng không ạ?"
Goodman vung tay lên: "Còn tìm người khác làm gì, tôi đi giúp cậu sửa một chút là được chứ sao!"
Trương Đạt Dã nói: "Sẽ không làm chậm trễ công việc của chú chứ?"
"Super Mode!" Trong đám người truyền tới giọng Sharkler.
Sau đó chính là một trận thán phục:
"Quá ngầu!"
"Quá đẹp trai!"
"Quá đỉnh rồi!"
Goodman chỉ về phía đám người: "Cậu nhìn xem, ở đây giống đang có công việc quan trọng gì à?"
Nói xong, Goodman cũng không nhịn được nhìn về phía bên đó. Đây là người máy đấy nhé! Người máy biết biến hình đấy nhé! Nếu có thể bắn ánh sáng thì càng ngầu!
Người máy có vẻ rất được hoan nghênh trong đám thợ đóng tàu, chắc có nhiều thợ đóng tàu cũng hi vọng quan sát, sau đó thử xem có thể tự chế tạo ra một người máy hay không.
Trương Đạt Dã suy nghĩ một chút, trông hình như không bận rộn gì thì phải: "Vậy làm phiền chú."
Ở phương diện thợ mộc, chú Goodman thật sự không hề khoác lác. Với thợ đóng tàu xuất sắc như hắn mà nói, sửa cái nhà đúng là dễ như bỡn.
Hắn một mình dẫn theo Sharkler và Trương Đạt Dã thực hiện, giải quyết xong trong chưa đầy hai tiếng đồng hồ. Hắn còn thuận tay dùng vật liệu gỗ dư lại làm thành một cái giường, đầu giường điêu khắc hoa văn.
Trong lúc đó, Artoria và Thụy Manh Manh đứng xem một hồi, cảm thấy không giúp được gì nên chạy đi rèn luyện rồi. Chỉ có Tom và nhóc Bayer ở bên cạnh quan sát học tập.
Chú Goodman cũng định mượn cơ hội này lên lớp cho con trai, vừa làm vừa giảng giải.
Tom nghe được một nửa, cảm thấy hình như mình cũng làm được mấy thứ như vậy, thế là tràn đầy tự tin đứng lên muốn thể hiện tài năng, kết quả... Vô ý dẫm trúng cái đinh, kêu thảm lăn thẳng xuống tầng dưới không thấy lên nữa.
"Tom!" Nhóc Bayer giật mình kêu lên, đuổi theo Tom chạy xuống lầu.
"Tom không sao chứ?" Sharkler lo lắng hỏi.
"Không sao đâu, một cái đinh thôi mà." Trương Đạt Dã bình tĩnh, tiếp tục đưa lên một tấm gỗ.
"Nhưng nghe tiếng thì hình như lăn thẳng xuống cầu thang cơ mà. Không bị sao thật chứ?" Sharkler chưa từng thấy Tom vỡ vụn đầy đất nên cảm thấy không yên tâm cho lắm.
"Vậy tôi đi xem thử." Trương Đạt Dã ngẫm nghĩ một thoáng. Chắc chắn là Tom chẳng sao đâu, nhưng có khi sàn nhà lại gặp họa cũng nên. Ví dụ như bị nó nện ra một cái lỗ hình con mèo chẳng hạn?
Khi Trương Đạt Dã xuống đến tầng dưới, Tom đúng là vẫn lành lặn, sàn nhà cũng may mắn còn tồn tại.
Lúc này Tom đang ngồi bệt dưới đất che mắt mình, nâng chân nhờ Bayer nhổ đinh ra cho nó.
"Méo éo ngao ao~" Bayer vừa nâng tay nhỏ lên, Tom đã gào rống thảm thiết.
Vấn đề là Trương Đạt Dã thấy rất rõ ràng, tay của Bayer còn chưa chạm đến cái đinh đây này…
Chờ Bayer nhổ được đinh ra rồi, Tom vẫn đang kêu thảm thiết, lại còn diễn đến vô cùng giàu cảm xúc nữa chứ.
"Tom, rút đinh ra rồi." Bayer kéo tay nó ra "Mày xem này."
Tom nhìn cái đinh, lại nửa tin nửa ngờ nhìn lòng bàn chân của mình, sau đó nhảy dựng lên, thử bước hai bước.
...
Sau khi sửa phòng xong, Goodman và Sharkler cũng xuống tầng dưới nghỉ ngơi.
"Cậu em tiếp quản quán rượu này mới hai tháng thôi nhỉ? Thế mà quán rượu nho nhỏ này đã ngày càng náo nhiệt rồi." Goodman khá là cảm khái.
Trương Đạt Dã tính toán một chút. Lúc cậu vừa xuyên đến nơi này là đầu tháng 5, đầu tháng 6 mua lại quán rượu, giờ đã là cuối tháng 7 rồi. Trong lúc bất tri bất giác, cậu đã sinh hoạt ở thế giới này gần 3 tháng.
"Đúng vậy. Cảm ơn sự trợ giúp của chú dành cho cháu và Tom hồi đó. Nếu không thì đến giờ cháu cũng không biết mình ra sao rồi nữa."
Bạn cần đăng nhập để bình luận