One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 818: Đoàn du lịch Hope không thể lơ là nhiệm vụ của mình được (1)

Chương 818: Đoàn du lịch Hope không thể lơ là nhiệm vụ của mình được (1)
Trương Đạt Dã nói: “Bọn anh thì sao cũng được nhưng em muốn đi thì phải được quốc vương đồng ý.”
“Ơ? Không cần thiết đâu? Chắc chắn ông ấy sẽ đồng ý…” Vivi hơi chột dạ không dám nhìn thẳng Trương Đạt Dã.
“Vậy à?” Thành Long xụ mặt: “Thế thì cũng phải báo một tiếng.” Lặng lẽ dẫn con của người khác chạy khắp nơi cũng không ổn lắm, rất dễ bị xem là kẻ bắt cóc, huống chi đây lại là công chúa.
“Hừm... Đi thì đi.” Vivi buồn bực lẩm bẩm, hờn dỗi dùng chân nhỏ đá trên mặt đất, đáng tiếc đây là sa mạc không có viên sỏi nào để cho cô bé đá hả giận.
“Ra ngoài du lịch à? Đi rất nhiều... khụ, mì mi mí~ đi rất nhiều ngày á?” Igaram lập tức đứng ra phản đối: “Như vậy sao được? Bây giờ, bọn tôi không có thời gian để đi cùng công chúa…”
Vì sự hỗn loạn do Crocodile gây ra, gần đây bọn họ phải xử lý rất nhiều việc, bao gồm giải cứu và an trí cho những người dân gặp nạn, quét dọn tàn đảng Baroque, kế hoạch tái thiết Rainbase, chưa kể các sự vụ chồng chất trong lúc quốc vương và Igaram dưỡng thương nên trước mắt không có thời gian đi cùng Vivi trong chuyến du lịch đường dài.
Vivi nói: “Không cần mọi người đi cùng, cháu đi với Wendy và những người khác!”
“Thế cũng không được. Không có bọn tôi đi theo, ai đảm bảo vấn đề an toàn…” Igaram khựng lại, công chúa vừa mới nói là đi cùng nhóm Wendy ư?
Hình như không có nơi nào ở Alabasta an toàn hơn ở bên cạnh bọn họ?
“Được rồi, Igaram.” Cobra cười nói: “Chỉ cần nhóm của cậu Đạt Dã đồng ý thì công chúa có thể đi cùng. Chỉ là con đừng gây thêm phiền phức cho người ta nghe không? Gặp chuyện gì thì nghe ý kiến của ngài Thành Long đấy.” Cobra cảm thấy Thành Long rất biết chăm sóc trẻ con, có cậu ấy giúp trông Vivi thì ông yên tâm vô cùng.
“Vâng, con biết rồi!” Vivi lập tức xoay người bỏ chạy như thể sợ bọn họ đổi ý: “Mau đi thôi, Karoo!”
“Cạc!”
“Quốc vương bệ hạ, làm vậy có ổn không ạ? Ở độ tuổi của công chúa cũng đã đến lúc phải học một vài kiến thức về quản lý quốc gia.” Igaram nói.
“Thế chẳng phải vừa khéo đấy thôi? Trước hết hãy để công chúa đi thăm thú xung quanh, bắt đầu học tập từ bước hiểu biết vương quốc này.” Cobra lấy một văn kiện ra: “Với lại tiếp xúc nhiều với đoàn du lịch Hope rất có lợi, cậu xem cái này đi.”
“Skypie Weatheria cỡ nhỏ á... Đây là... Khụ, mì mi mí~” Igaram lộ vẻ khiếp sợ: “Skypie ư? Dù có nghe nói đến truyền thuyết nhưng nó thật sự tồn tại trên thế giới này à?”
Cobra đáp: “Cậu Đạt Dã nói là có, hơn nữa trên Weatheria còn có một nhóm các nhà khí tượng học ưu tú nhất trên thế giới, nếu có thể liên lạc với bọn họ thì chắc chắn sẽ có cách làm cho người dân sinh sống tốt hơn.”
“Vậy làm thế nào để tìm thấy nó?” Igaram đọc từng chữ trong văn kiện: “Weatheria có hành tung bất định, mặc dù thỉnh thoảng nó sẽ đáp xuống mặt đất để bổ sung vật tư hoặc khảo sát, nó có thể ở Tân Thế Giới, cũng có thể ở Paradise hoặc là 4 vùng biển…”
“Tôi sẽ thử liên hệ với một vài vị quốc vương quen biết, chỉ cần bọn họ có tiếp xúc với mặt đất thì chắc chắn sẽ có manh mối.” Cobra cảm thấy rất may mắn khi đã trò chuyện với Trương Đạt Dã vào ngày hôm qua, điều này khiến ông ý thức được rằng dù mình có là vua một nước thì tầm nhìn vẫn khá hạn hẹp.
... Bên kia, Vivi và Karoo chạy về phòng, chỉ thu dọn vài bộ quần áo rồi vội chạy tới tụ hợp cùng nhóm Trương Đạt Dã, sau đó cả đám cùng ngồi lên biệt đội Siêu Vịt đi lên Hope.
Vivi chạy tới chạy lui quanh thuyền, cảm thấy mọi thứ thật mới lạ: nhổ neo, giương buồm, quay bánh lái. Mọi khâu có liên quan đến lái thuyền đều có thể khơi dậy sự hứng thú lớn với cô bé, thậm chí cô bé còn kích động muốn đích thân thử.
“Nhìn có vẻ cũng lại một nhóc không an phận rồi đấy.” Trương Đạt Dã lắc đầu, thật đáng tiếc khi trong nguyên tác cô bé phải từ bỏ cuộc phiêu lưu của mình vì vương quốc và người dân.
Là một thành viên vương thất, Vivi có tinh thần trách nhiệm mạnh mẽ hơn nhiều so với bất cứ vị nam nhi anh hùng nào.
“Wow, con thuyền thật tuyệt vời!” Vivi đi theo Perona và Wendy thăm một vòng trên thuyền, sau đó tràn đầy phấn khởi trèo lên phòng quan sát, giang rộng hai cánh tay: “Hóng gió thế này thật thích!”
Thành Long muốn nói lại thôi, anh muốn nhắc nhở Vivi rằng leo cao như vậy rất nguy hiểm nhưng chợt ngẫm lại hiện tại cô bé là năng lực giả trái Suna Suna, có vẻ dù cô bé lỡ ngã xuống cũng chẳng sứt mẻ gì được.
Thuyền đi xuôi theo sông Sandora, rất nhanh bọn họ đã nhìn thấy một cầu cảng, mấy chiếc thuyền hàng đang đậu bên cạnh cầu cảng, trên bờ có thương đội điều khiển lạc đà vận chuyển hàng hóa, có hàng đưa lên thuyền, cũng có hàng đi về phía xa trên bờ.
“Những hàng hóa kia chắc là được vận chuyển đến Yuba. Phụ vương từng nói Yuba sẽ đóng vai trò... làm đầu mối giao thông then chốt.” Vivi suy nghĩ một chút mới nhớ ra từ ‘đầu mối giao thông then chốt’ này. Ở độ tuổi của cô bé mà lại hứng thú tìm hiểu những thứ này đúng là rất hiếm thấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận