One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 301: Yohohohoho* (1)

Chương 301: Yohohohoho* (1)
* Điệu cười đặc trưng của Brook
* Điệu cười đặc trưng của Brook
Kẻ địch giống như Moria mới là loại Trương Đạt Dã thích, phái binh tốt zombie đi trước, sau đó tăng cấp tới tướng zombie, sau đó là thành viên cấp cao, cuối cùng tự mình ra trận.
Cái kiểu biết tận gốc rễ, không phục thì đánh như này hợp cách làm nhân vật phản diện hơn cái đám vừa không rõ lai lịch lại làm việc thận trọng, chặt chẽ nhiều lắm.
Sharkler nói: “Vậy chúng ta cứ tiếp tục đi về phía trước đi, dù sao thì tốc độ không nhanh, chúng sẽ tìm được chúng ta dễ thôi, không cần diễn kịch gì cả.”
Chẳng lâu sau, cách đó không xa có một con thuyền buồm cỡ lớn chậm rãi chạy tới trước mặt Hope, từ cánh buồm cho tới thân tàu đều rách bươm, phong cách rất giống chiếc tàu nát của Vander Decken.
Trong vùng biển tràn ngập sương mù dày đặc mà lại xuất hiện một chiếc thuyền như vậy đúng là quái dị, đặc biệt là khi trên thuyền kia còn vang lên từng đợt tiếng hát: “Yohohohoho… Yohohohoho…”
Nhìn theo hướng mà tiếng hát phát ra, loáng thoáng có thể trông thấy một bộ xương khô với mái tóc xoăn đang tựa vào lan can tàu.
“Đây là thuyền ma à?” Thụy Manh Manh cảm thấy hơi sợ, nhưng có hai người còn sợ hơn cô, đó là Tom và… Sharkler.
Tom cùng lắm chỉ bịt miệng run lẩy bẩy thôi, Sharkler khoa trương hơn nhiều, ôm đầu chạy vèo vào trong khoang tàu, trong miệng còn gào thét: “Á! Đừng hát nữa, đừng hát nữa, tôi ghét ca hát…”
“Anh ấy sao thế? Trông không giống bị ‘thuyền ma’ dọa sợ. Bài hát này có vấn đề gì à?” Diệp Ngôn khó hiểu. Cậu ta vẫn luôn cho rằng Sharkler là người tương đối chững chạc và đáng tin cậy, đây là lần đầu tiên cậu ta thấy Sharkler bối rối như vậy.
Trương Đạt Dã nghĩ mãi, nghĩ mãi, khó khăn lắm mới nhớ ra Sharkler có một nhược điểm như thế: “Hình như tay tiến sĩ chế tạo ra anh ấy rất thích ca hát, khi chế tạo Sharkler còn vừa múa vừa hát tưng bừng. Nhưng vấn đề là ông ta lại có tông điếc, tiếng hát thật sự là thảm họa, vì vậy đã để lại bóng ma tâm lý vô cùng nghiêm trọng cho Sharkler…”
Trong tập nào đó, cuộc tranh tài Star Piece có phần thi chính là ca hát, kết quả Sharkler vừa nghe đề đã sợ hãi bỏ chạy mất hút. Đây có thể coi là hậu quả do giáo dục thai kỳ không tốt không nhỉ?
Cả đám im lặng, tiếng hát phải khó nghe đến mức nào mới khiến con mình sợ hãi đến nhường ấy?
“Trước đây không phát hiện, sau này chúng ta phải nghĩ cách giúp anh ấy điều trị vấn đề tâm lý này.” Trương Đạt Dã nhớ tới siêu tân tinh Scratchmen Apoo. Nếu trong lúc đánh nhau hắn đọc rap mà Sharkler quỳ thẳng xuống luôn thì cũng quá bi kịch rồi.
Thế giới này có rất nhiều người dở hơi như vậy đấy, chạm mặt với mấy người thích vừa đánh nhau vừa ca hát cũng chẳng có gì lạ.
“Sếp ơi, còn bộ xương khô bên kia thì phải làm sao ạ? Hình như hắn đang nhìn chằm chằm vào chúng ta kìa.” Thụy Manh Manh chỉ vào bộ xương tóc xoăn trên con thuyền kia.
Tom hơi sợ sệt nhìn sang bên đó, một tay nó cầm tỏi, tay kia cầm cây thập giá để đuổi quỷ.
“Đừng sợ, đó là người.” Trương Đạt Dã đã nhận ra đối phương từ ngoại hình và tiếng hát, ngoài Brook ra thì còn ma nào vào đây.
Thụy Manh Manh nghi hoặc: “Người á? Làm gì có người như vậy. Hắn thuộc bộ tộc xương khô, giống như tộc người cá hoặc tộc tay dài hay sao?”
“Bộ tộc xương khô… Tôi không ngờ cô lại có sức sáng tạo như vậy đấy.” Trương Đạt Dã đáp: “Tò mò thì có thể mời người ta qua đây hỏi thăm thử.”
“Để tôi đi cho, tôi là chuyên gia ứng phó với những loại yêu ma quỷ quái này.” Diệp Ngôn cảm thấy rất hứng thú với dáng vẻ của Brook. Cậu ta vung tay, tám lá Cờ quái vật vàng bay lên: “Cờ yêu xuất trận.”
Tám con Cờ yêu nửa người ngưng thật nửa người là sương mù bay lơ lửng sau lưng Diệp Ngôn, con nào cũng mang vẻ mặt oai phong nghiêm túc, cực kỳ có khí thế.
Brook trên chiếc thuyền lớn bên kia thấy tám con Cờ yêu sương mù bay về phía mình thì sợ hãi ngã ngồi xuống sàn, sợ hãi hô hào: “Ma… ma quỷ đừng tới đây.”
“Ma cái con khỉ nhà cậu! Mấy anh đây là yêu quái đường đường chính chính. Cờ yêu của nhà họ Diệp, biết chưa?” Lỗ Đại Sơn thân cao bốn năm mét, vòng eo cũng bốn năm mét siết chặt nắm đấm đứng ra dạy dỗ. Năm đó nó chủ động gia nhập vào nhà họ Diệp, coi thân phận Cờ yêu làm vinh.
“Yêu quái cũng đáng sợ mà! Làm tôi sợ đến mức tim sắp nhảy ra khỏi lồng ngực đây này. Tuy tôi không có trái tim, yohohohoho…”
Câu chuyện cười cảm lạnh của xương khô Brook không hề chọc cười đám Cờ yêu, đối mặt với người ngoài, bọn chúng lúc nào cũng cực kỳ kiêu ngạo, lạnh lùng và cứng rắn: “Bớt nhiều lời đi, chủ nhân của chúng tôi và ông chủ muốn mời cậu qua làm khách, cậu muốn tự đi hay để mấy anh đây giúp?”
Cuối cùng Brook lựa chọn tự mình đi, hắn luôn cảm thấy chỉ cần mình nói gì không hợp ý là những con quái vật này sẽ lập tức ra tay. Với cả hắn đã lênh đênh một mình mấy chục năm rồi, rất muốn trò chuyện với người khác một chút…
Bạn cần đăng nhập để bình luận