One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 819: Đoàn du lịch Hope không thể lơ là nhiệm vụ của mình được (2)

Chương 819: Đoàn du lịch Hope không thể lơ là nhiệm vụ của mình được (2)
Nhân viên quản lý cầu cảng thấy thuyền cập bến thì vội vàng tới hỏi thăm. Nhưng sau khi thấy biệt đội Siêu vịt xuống thuyền thì lại sững sờ, hắn lùi về sau nhìn kỹ lá cờ treo trên cột buồm: “Đoàn... đoàn du lịch Hope? Là các vị đại nhân của đoàn du lịch Hope ư? Xin, xin hỏi…” Những người khác ở cầu cảng cũng bị thu hút, vội nhìn về phía bọn họ và khẽ bàn luận.
Cảm ơn sự quảng bá rầm rộ của Morgans, bây giờ đại khái toàn thế giới đều nhận ra bản mặt của Tom trên lá cờ, đặc biệt là người dân ở Alabasta càng ấn tượng sâu đậm.
“Làm phiền rồi.” Trương Đạt Dã hòa nhã nói: “Bọn tôi chỉ đưa công chúa đến Yuba chơi thôi, có cần đăng ký gì không?”
“Có! À, không cần! Cũng không phải, là... ơ…” Nhân viên quản lý này hơi kích động nên nói năng lộn xộn: “Tóm lại ngài cứ đi qua là được, thuyền của ngài giao cho... giao cho…” Hắn đột nhiên kịp phản ứng, khiếp sợ nhìn Vivi: “Công công công công... công chúa!?”
Mặc dù Vivi luôn chơi với trẻ con nhà thường dân nhưng cũng giới hạn trong phạm vi thủ đô vương quốc, việc thấy công chúa đi chơi xa như vậy khiến cậu nhân viên trẻ hơi khiếp sợ.
Sau khi hết khiếp sợ, nhân viên quản lý cầu cảng thề son sắt rằng cứ giao thuyền cho bọn họ trông nom, cam đoan sẽ không có vấn đề gì.
Trương Đạt Dã bày tỏ tín nhiệm năng lực của bọn họ, sau đó âm thầm bảo Diệp Ngôn để vài Cờ Yêu ở lại.
Từ cầu cảng đến Yuba cần đi thêm một đoạn nữa, có biệt đội Siêu Vịt ở đây thì cũng không tốn nhiều thời gian cho lắm.
Cả nhóm thong thả chạy qua sa mạc, thích thú nhìn những thương đội lạc đà đang di chuyển, cho đến khi tiếng kêu la sợ hãi vang lên.
“Mau trốn đi!”
“Thằn lằn sa mạc kìa!”
“Cái gì?!”
Một con thằn lằn lớn màu tím chạy băng băng về phía bầy lạc đà, trông có vẻ còn to hơn cả cá sấu chuối tiêu. Mọi người rơi vào hoảng loạn, la hét sợ hãi và bắt đầu chạy trốn. Bầy lạc đà càng hoảng sợ, liều mạng chạy về phía Yuba mà không cần ai xua đuổi.
“Cạc cạc!” Biệt đội Siêu Vịt cũng giật nảy mình, nhấc chân định bỏ chạy.
Trương Đạt Dã vỗ nhẹ lên Siêu Vịt mình đang cưỡi: “Cuống cái gì, đấy là bữa trưa của chúng ta chạy đến.”
Lúc này, biệt đội Siêu Vịt mới nhớ ra mình đang chở những người đứng ở đỉnh chuỗi thức ăn. Phàm là thứ có thể ăn, bất kể nó là mãnh thú hay là gì thì đều không đáng sợ.
Những người khác cũng vậy, sau khi dỗ dành lũ vịt, bọn họ cứ đứng yên tại chỗ chờ thức ăn dâng tới miệng.
“Có muốn tôi đi xử lý không?” Thành Long giơ tay lên để lộ hình Long phù chú trong lòng bàn tay, kết quả là nhận được ánh mắt chê bai của mọi người. Anh đành thu bùa chú lại, ngượng ngùng nói: “Ha ha... được rồi, không được lãng phí nguyên liệu nấu ăn, mọi người lên đi.”
Con thằn lằn càng ngày càng đến gần, Artoria phi thân nhảy lên, một luồng kiếm quang chớp lên, thằn lằn tiếp tục chạy mấy bước về phía trước rồi mới ngã ầm xuống đất.
Trương Đạt Dã nói: “Chiêu này nhìn quen ghê.”
“Ừ, tôi thay đổi chiêu thức của Brook cho phù hợp để mình sử dụng.” Artoria nói: “Tôi nhớ trong một quyển tạp chí mỹ thực có nói, phương thức đi săn cũng sẽ ảnh hưởng đến hương vị của nguyên liệu nấu ăn.”
“Cho nên tôi đã cẩn thận suy nghĩ và cảm thấy kiếm pháp của Brook rất thích hợp để đi săn, sau khi con mồi bị chặt đều không ý thức được nó đã chết. Nguyên liệu nấu ăn được thu hoạch như thế này chắc chắn sẽ ngon vô cùng…” Khi nói đến chuyện ăn uống là Artoria nói huyên thuyên không phanh được, hồi lâu sau mới thức tỉnh: “A, không nên trì hoãn quá lâu! Tom~ Nhờ cả vào mày!”
Trương Đạt Dã giơ ngón tay cái lên: “Vì mùi vì của nguyên liệu nấu ăn mà cải tiến một môn kiếm thuật. Không hổ là cô.”
Tom háo hức xoa tay, sau đó xắn tay áo lên và bắt đầu nấu nướng ngay tại chỗ.
“Hả?” Vivi vẫn chưa thích ứng với tiết tấu của Hope: “Cứ thế nấu ăn bây giờ luôn ạ?”
“Thỉnh thoảng chúng tớ ăn như vậy đấy.” Wendy hơi ngượng ngùng nói: “Mỗi khi gặp được nguyên liệu nấu ăn tươi mới thì sẽ thêm bữa phụ.”
Perona nói: “Vậy không tốt hay sao? Đúng lúc Vivi muốn đến thăm hỏi bạn bè, có thể tặng cho bọn họ một ít làm quà.”
Carla càm ràm: “Dùng thịt thằn lằn làm quà tặng có ổn không vậy?”
Vivi thì lại tỏ ra vui mừng, nói: “Ơ? Có được không ạ? Loài thằn lằn sa mạc này rất hung mãnh, chắc chắn bọn họ chưa từng thưởng thức!”
“Cậu muốn tặng thứ này thật à.” Carla che mặt, tư duy của đứa nhỏ Vivi hình như hơi lệch lạc thì phải.
Người đi trên đường đã bỏ chạy từ lâu, đợi đến khi binh sĩ gần Yuba nhận được tin tức và đến xua đuổi con thằn lằn thì tất cả những gì bọn họ nhìn thấy cũng chỉ còn lại bộ xương.
...
“Nè ~ Koza!” Vivi ngồi trên lưng Karoo, vui vẻ vẫy cánh tay.
Ở ven thành phố, một thiếu niên đang cầm xẻng đào hố trồng cây ngẩng đầu lên: “Vivi?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận