One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 467: Kuina (1)

Chương 467: Kuina (1)
“Hóa ra là vậy, lúc đi biển thì bản đồ hàng hải đúng là…”
“Á!” Koushirou bị một tiếng hét sợ hãi cắt ngang. Một cô bé té ngã từ trên đầu cầu thang và lăn xuống.
“Kuina!” Zoro lập tức nhận ra chủ nhân của giọng nói này, chạy vội về phía cầu thang.
Koushirou và các học trò khác sửng sốt, sau đó cũng chạy theo.
Trương Đạt Dã ý thức được chuyện gì đang xảy ra: “Wendy!”
“Dạ.” Wendy lập tức đứng dậy: “Áo giáp phòng ngự không thể phá vỡ, Armor!”
Wendy vung tay lên, có làn gió vô hình vờn quanh người cô bé, hai chùm tóc đung đưa theo gió, gương mặt nhỏ đáng yêu hết sức nghiêm trang, khắp người tỏa ra khí khái hào hùng.
Cùng lúc đó, dưới thân Kuina xuất hiện một trận đồ ma pháp màu xanh lam. Trận đồ ma pháp lóe lên rồi biến mất, sau đó cả người Kuina được dát lên một tầng ánh sáng màu lam gợn sóng.
“Bịch bình bịch.”
Kuina thuận theo bậc thang lăn xuống, kiếm và đá mài trong tay cùng rơi xuống theo.
Zoro phí công nhào ra ngoài, vì khoảng cách quá xa nên không thể đỡ được người.
Ngay sau đó, trong ánh nhìn hoảng sợ của Zoro và Koushirou, gáy Kuina nặng nề đập trúng hòn đá mài đao, lực va chạm mạnh đến mức thậm chí còn khiến đá mài đao găm xuống sàn gỗ bên dưới.
“Kuina!” Koushirou, Zoro và mấy người học trò của võ đường hốt hoảng hô to.
“Đau quá!” Kuina phản xạ ôm đầu, sau đó choáng váng ngồi dậy, nhìn ánh sáng xanh lam trên người: “Hình như cũng không quá đau, đây là gì vậy?”
“Kuina, cậu sao rồi?” Zoro gần như lộn nhào vọt tới bên cạnh Kuina, căng thẳng xem xét đầu cô bé.
Koushirou cũng lo lắng kiểm tra vết thương trên người Kuina.
Ngã từ trên tầng xuống, gáy đập vào đá mài đao, với thể chất của người bình thường thì lành ít dữ nhiều rồi, quá lắm thì cũng phải chảy máu hoặc sưng u lên mới phải.
Nhưng Kuina như thể chẳng rơi lấy một sợi tóc, ngoại trừ khuỷu tay và đầu gối có vết thương ngoài da do va đập lúc ngã xuống, còn lại hoàn toàn không có việc gì.
“Chuyện này rốt cuộc là thế nào vậy?” Koushirou nhìn ánh sáng trên người Kuina, sau đó lại quay đầu liếc Wendy. Cô bé này đã làm gì đó ư?
Thụy Manh Manh tò mò hỏi: “Đây chính là ma pháp của Wendy à? Có vẻ rất lợi hại nhỉ.”
“Đúng vậy, đây chính là ma pháp phụ trợ của Wendy.” Nghe được người khác khen ngợi Wendy, Carla còn vui hơn so với khi mình được nhận lời khen, chỉ là cô mèo vẫn chú ý tới vẻ mặt của Trương Đạt Dã: “Tại sao anh cũng có vẻ kinh ngạc thế? Chẳng phải anh bảo Wendy giúp đỡ đấy ư?”
“Thì anh bảo Wendy giúp đỡ, nhưng ý anh là bảo em ấy sẵn sàng tinh thần trị liệu cơ.” Trương Đạt Dã cảm thấy với ma pháp chữa thương của Wendy, chỉ cần đối phương còn một hơi thở là có thể cứu sống được, không ngờ cô bé lại chọn trực tiếp thêm buff.
“Wendy phản ứng nhanh lắm.” Trương Đạt Dã khen, cậu còn chẳng nhớ được là Wendy có ma pháp như vậy.
Wendy hơi ngượng ngùng, giấu hai tay ra sau lưng, mũi chân vẽ vòng vòng trên đất: “Bởi… bởi vì em không giỏi chiến đấu nên công việc chính của em là tiếp viện mọi người trong các trận chiến.”
Nghĩ kỹ thì cũng hợp lý thôi, người có phản ứng hơi kém sẽ không thể tung ra ma pháp phụ trợ chính xác cho đồng đội trong khi chiến đấu được, sơ sẩy một cái là có thể dẫn đến tình cảnh đáng xấu hổ như tăng máu cho kẻ địch giống trong game ấy.
Perona nhào tới ôm lấy Wendy: “Wendy giỏi quá đi. À, cậu còn ma pháp gì nữa không, cho tớ xem được không?”
“Ngoại trừ Armor vừa rồi có thể tăng phòng ngự, Wendy còn có Arms tăng sức mạnh, Burroy tăng tốc độ và có chữa thương, giải độc vân vân…” Carla giới thiệu từng ma pháp của Wendy, dáng vẻ tự hào giống như đang kể về mình vậy.
Trương Đạt Dã lắng nghe chăm chú, tăng lực tấn công, thêm phòng ngự, gia tốc, tăng máu, còn có thể giải trừ trạng thái bất thường, cô chính là phụ trợ toàn năng điển hình.
Hơn nữa cậu còn biết sau khi Wendy lớn lên, sức chiến đấu của cô có thể một mình đảm đương một phương. Cái câu ‘phụ trợ đỉnh nhất chính là có thể một mình xử lý hết team đối phương’ rất hợp khi áp lên người Wendy.
“Xin hỏi, các vị đã cứu con gái của tôi ư?” Đoạn đối thoại của bọn họ bị Koushirou đang bước tới nghe được một chút, Zoro đỡ Kuina đứng ở bên cạnh.
“Là ma pháp của Wendy đấy.” Perona kéo tay Wendy đứng dậy.
“Là cháu làm.” Wendy nhỏ giọng nói. Rõ ràng là giúp đỡ người ta nhưng lại giống như làm chuyện xấu vậy.
“Tôi rất biết ơn.” Koushirou trịnh trọng cúi đầu cảm ơn. Nếu không nhờ cô bé này, có lẽ ông đã mất đi con gái rồi.
“Rất cảm ơn ạ.” Kuina và Zoro đứng bên cạnh cũng cúi người nói cảm ơn.
“Không có gì, trên người cô vẫn bị thương đấy.” Wendy thấy khuỷu tay và đầu gối của Kuina có vết thương bèn duỗi hai tay ra, ánh sáng màu xanh lam lóe lên.
Kuina tập kiếm từ bé, chút vết thương nhỏ này từng chịu rất nhiều lần rồi. Cô bé không quan tâm lắm: “Vết thương thế này băng bó một chút là được, chỉ vài ngày sau là…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận