One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 499: Nghèo (3)

Chương 499: Nghèo (3)
Ngay sau đó Artoria cười tự giễu, cô còn chẳng biết phải cứu đất nước của mình bằng cách nào, có tư cách gì đi bận tâm vương quốc khác.
Tom ngáp dài, cảm giác đề tài này rất nhàm chán. Nó lục ra một cây rìu chém không khí mấy cái, ý nói muốn đi chặt cây giáng sinh cơ mà, sao còn chưa đi?
Trương Đạt Dã mượn cơ hội kết thúc đề tài nghiêm trọng này: "Đi, đi chặt cây thôi!"
"Tôi ở lại trông thuyền cho. Dù sao hôm qua vừa trêu chọc một quý tộc nhỏ, nói không chừng sẽ tới báo thù." Diệp Ngôn chỉ đám Cờ yêu: "Không tin được bọn khốn nạn này."
Brook nói: "Kẻ hèn này cũng xin phép ở lại trông thuyền với cậu Diệp Ngôn."
Thụy Manh Manh nói: "Vậy tôi cũng ở lại nhé. Thầy Tom đi ra ngoài, phải có người nấu bữa trưa cho mọi người chứ?"
"Thế tôi cũng ở lại." Artoria nói.
"Không được đâu Artoria! Trên núi ngoài thành có nhiều thú hoang hung dữ lắm. Lợn rừng, hổ, cá sấu vân vân. Cô đi thì chúng ta có thể thuận tiện ăn nướng dã ngoại rồi. Nếu cô không đi, cái cơ thể nhỏ bé của tôi khác nào dâng cơm tận miệng thú hoang chứ!" Trương Đạt Dã đè giọng miễn cưỡng nói kiểu dễ thương, khoa trương lắc lư cánh tay Artoria. bookstore.vip
Tom rất phối hợp bày ra vẻ ‘sợ wá’, tưởng tượng đến cảnh có hổ đuổi theo cắn mình.
Trương Đạt Dã cảm thấy tâm trạng Artoria có gì đó không đúng, muốn kéo cô ra ngoài giải sầu, còn Tom... là sợ thật.
"Diễn tệ quá đấy." Carla nhìn dáng vẻ Trương Đạt Dã, bày tỏ vô cùng thất vọng về cậu.
"Carla đừng nói thế, anh Đạt Dã chỉ..." Wendy khổ não suy nghĩ lý do.
"Người này đúng là không nhờ vả được gì. Chị Artoria đi với bọn em nhé!" Perona lanh lợi ôm lấy cánh tay còn lại của Artoria.
"Làm gì mà đến nỗi ấy?" Artoria bật cười: "Không sao đâu."
Không biết cô nói không sao là chỉ bản thân hay nói đám thú trên núi.
Cuối cùng Artoria vẫn đồng ý đi cùng.
Tom vác rìu trên vai, tung tăng ra ngoài, sau đó…
Lưỡi rìu sắt tuột khỏi chuôi gỗ, phần lưỡi hướng xuống dưới, chuẩn xác chém lên chóp đuôi của Tom, khảm sâu vào sàn thuyền.
Tom cứng đờ quay đầu lại, hai mắt ngân ngấn lệ.
Tom khóc sướt mướt nhặt chóp đuôi mình lên, quấn một vòng dây cao su. Wendy hoảng loạn dùng ma pháp chữa trị cho Tom.
Cuối cùng đuôi Tom lành lại cũng không biết là công của ai.
Tóm lại, Tom không dám cầm rìu nữa, dứt khoát thay đồ thợ săn. Thế này lên núi mới có cảm giác an toàn.
"Ngài nói là muốn tới núi Colubo à?" Lính ở bến thuyền hỏi.
Trương Đạt Dã đáp: "Chính là ngọn núi gần cửa thành. Tôi cũng không biết tên gì."
Binh lính nói: "Trên thực tế, cả dãy núi bên ngoài tường thành của thủ đô đều gọi là núi Colubo."
Thủ đô vương quốc Goa ba mặt là núi, lại còn là dãy núi nối liền cùng nhau, cũng không chia nhỏ ra đỉnh núi nào tên là gì.
"Thế thì là nó. Có quy định không cho phép ra khỏi thành hoặc không cho lên núi à?"
Binh lính trả lời: "Không, không có quy định như thế. Chỉ là trên núi có rất nhiều mãnh thú, với cả ngoài cửa thành... Tóm lại xin cẩn thận nhiều hơn."
"Đa tạ nhắc nhở." Trương Đạt Dã gọi đồng bạn rời đi.
Binh lính nhìn đoàn người gồm một nam một nữ, một người máy, hai đứa trẻ con, hai con mèo. Cứ cảm thấy những người này quá lỗ mãng, lên núi còn chẳng mang vũ khí, khẩu súng duy nhất còn cho mèo cầm nữa chứ. Thế chẳng phải muốn chết hay sao?
Hay trên người của người máy kia có vũ khí đáng gờm?
...
Bến thuyền nằm ở mặt Tây thủ đô, bọn họ muốn đi từ cửa thành Nam gần đó để ra ngoài.
Bình thường cửa thành đều đóng chặt, chỉ khi nào có xe rác muốn ra khỏi thành mới mở ra.
Thấy đoàn người Trương Đạt Dã muốn ra khỏi thành, lính giữ cửa cũng không cản. Bọn họ chỉ nhìn tiền, muốn ra hay vào thì có tiền là mở cửa, dù sao cũng kiếm tiền cho mình mà.
Ngoài cửa thành không phải núi rác vô tận như tưởng tượng, dù gì cũng mới đốt nửa năm trước rồi, đốt xong còn đặc biệt dọn dẹp một lần nữa chứ… Mục đích chủ yếu của việc dọn dẹp là xử lý người sống sót.
Nửa năm đủ cho một huyện nhỏ sản sinh ra 30 nghìn tấn rác sinh hoạt, nơi này chắc cũng không sai biệt lắm. Người chuyên phụ trách vận chuyển rác cũng sẽ không cố ý chất rác thành núi cao, bình thường đều tìm một khoảng đất trống, đổ sạch rồi về thành.
Cho nên đến giờ khắp trạm Xám đều là từng đống rác nhỏ, không có quy luật nào, chỉ là mỗi bãi rác đều có dấu vết bị người lục lọi, rất chi là lộn xộn. Người giãy giụa cầu sinh ở nơi này cũng đâu rảnh để sửa sang, sắp xếp đống rác lại cho gọn gàng cơ chứ.
"Ưm..." Sau khi ra khỏi thành, Wendy vội bịt mũi: "Không khí ở đây tệ quá."
Những người khác cũng rối rít cau mày, mùi ở chỗ này đúng là khó hình dung.
"Dù sao cũng là chỗ đổ rác, đi xuyên qua là được rồi." Trương Đạt Dã nói: "Không thì bảo Carla đưa em bay qua trước nhé? Bọn anh theo kịp ngay thôi."
Wendy lắc đầu: "Em muốn đi cùng mọi người."
Bạn cần đăng nhập để bình luận