One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 712: Cờ hó Crocodile

Chương 712: Cờ hó Crocodile
Những lời này đâm trúng điểm yếu của Wendy, nghe xong thì ngoan ngoãn đi rửa mặt để ngủ luôn.
Chỉ có Perona vừa lẩm bẩm 'Anh chủ lòng dạ đen tối lừa gạt trẻ con' vừa rời đi. Cô nhóc không cãi bướng là vì hôm nay ăn nhiều đồ ngọt lắm rồi, không thiếu bữa tiệc này. Với cả cô nhóc cũng sợ Trương Đạt Dã bắt mình lại rèn luyện bổ sung.
Diệp Ngôn hôm nay ăn uống no đủ, chơi cũng chơi đã nghiền rồi nên không nán lại làm gì, Dứt khoát leo thẳng lên đài quan sát. Gác đêm vẫn là việc của cậu ta.
Nhạc đệm duy nhất của buổi tối là bộ quần áo duy nhất của Thành Long bị hỏng trong lúc chiến đấu rồi, sau đó mới nhận ra mình không có quần áo để thay.
Đồng bạn trên thuyền có chiều cao gần anh nhất chính là… Thụy Manh Manh. Cô cao hơn Thành Long 2cm.
Chú Long đương nhiên từ chối mặc đồ của con gái, cuối cùng đành phải lấy quần áo của Trương Đạt Dã tới nhờ Tom sửa lại. Còn Diệp Ngôn… cậu chàng làm gì có mấy bộ quần áo bình thường đâu.
...
Sáng sớm hôm sau, mọi người rời giường tập thể dục buổi sáng. Kế hoạch ban đầu là chạy chậm vòng quanh trấn nhỏ, nhưng mọi người rất tò mò với đỉnh núi giống hệt xương rồng gần đó nên hạng mục tập thể dục buổi sáng đổi thành hoạt động leo núi.
Chúng Cờ Yêu bận rộn một đêm, chẳng những hốt hết đặc công về một chỗ còn thuận tiện lục hết tài sản của chúng, mỗi tội chẳng có bao nhiêu, chắc phần lớn đều nộp lên vì mục tiêu 'thành lập quốc gia lý tưởng' mất rồi.
Chúng Cờ Yêu bận rộn một đêm cần nghỉ ngơi, Diệp Ngôn cũng muốn ngủ nướng thêm một lúc nên Sharkler quyết định ở lại canh thuyền, nhỡ hải quân đến sớm cũng cần có người đứng ra giao thiệp.
Những người khác vẫn chạy bộ như thường, đến chân núi rồi bắt đầu leo lên. Chờ leo đến giữa sườn núi, mọi người thấy rõ diện mạo chân thực của đám ‘gai xương rồng’. Toàn bộ đều là bia mộ chằng chịt.
Trương Đạt Dã đã sớm biết chuyện đám bia mộ nên không hề ngạc nhiên, Perona cũng không có phản ứng gì đặc biệt, dù gì cũng là cô nhóc lớn lên giữa bầy zombie mà.
Tom đã sợ đến run lẩy bẩy, ôm cổ Trương Đạt Dã treo lủng lẳng trước ngực cậu, nó sợ nhất là yêu ma quỷ quái, cũng ghét bầu không khí ở nghĩa địa.
"Hóa ra đây là nghĩa địa à?" Wendy thì thầm: "Có phải chúng ta không nên tới quấy rầy không ạ?"
"Chỉ sợ không phải mộ bình thường." Không biết có phải bản năng nhà khảo cổ học trỗi dậy không mà Thành Long nghiêm trang đi tới cạnh một khối bia mộ, ngồi xuống rồi vê một ít đất:
"Xem đất ở nơi này là thấy được đây là mộ mới chôn không lâu. Với cả… tình huống toàn bộ những mộ trong tầm nhìn của chúng ta đều giống nhau. Nói cách khác, mấy trăm ngôi mộ này, thậm chí càng nhiều mộ ở phía xa đều chôn vào cùng một khoảng thời gian. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mới có thể chôn nhiều ngôi mộ như vậy trong thời gian ngắn chứ?"
Carla nghĩ đến chuyện đáng sợ: "Ông chú canh giữ hải đăng từng nói nhóm người tội phạm mới chiếm nơi này cách đây không lâu. Nhưng nơi này rõ ràng là một thị trấn, thế mà từ lúc chúng ta tới lại không gặp một người dân thường nào."
Artoria nói: "Trừ những người tấn công chúng ta tối hôm qua, tôi không cảm nhận được bất cứ ai khác."
Mặt Thụy Manh Manh và Wendy tái nhợt: "Nói cách khác… cư dân thị trấn... đều bị..."
Mọi người nhìn bia mộ chi chít khắp ngọn núi, đáp án đã quá rõ ràng. Sợ rằng khi đặc công của Baroque Works đặt chân tới đây, cư dân của trấn nhỏ dưới núi lẫn người thường của vài thị trấn gần đây đều đã bị chôn xuống mấy ngọn núi này.
Wendy che miệng, cảm giác cực khó tin: "Tại sao lại như vậy được..."
Thụy Manh Manh cắn môi: "Thật quá đáng, thật quá đáng..."
Artoria trở nên nghiêm túc. Cô nhìn quen sống chết không có nghĩa là có khả năng ngó lơ sinh mệnh. Hành động tàn sát dân chúng vô tội ngông nghênh như vậy...
Thành Long lạnh mặt: "Thuyền trưởng, hôm qua chúng nói Baroque Works còn có một Boss sau màn đúng không?"
Mặt mày Trương Đạt Dã hơi khó nhìn. Lúc đọc truyện cậu chỉ cho rằng toàn bộ bia mộ đều là hải tặc bị Baroque Works chặn cướp, thậm chí không hề chú ý rằng không có dân thường xuất hiện.
Trước kia dù có nghe nói trấn nào phố nào bị phá hủy, dù là đọc báo thấy tin một thôn làng nào đó bị hủy diệt, con số thương vong bao nhiêu cũng chỉ là một chuỗi chữ viết lạnh như băng, còn lâu mới chấn động bằng những hàng bia mộ trước mắt.
Cả một thị trấn vừa bị hủy diệt bày ra trước mặt cậu, bia mộ trơ trụi trên núi không biết là của ai, cũng không biết mảnh đất bị xới kia chôn hài cốt của ai. Không biết nơi này có bao nhiêu anh hùng chết trận vì bảo vệ thị trấn, cũng không biết chôn bao nhiêu người già, phụ nữ và trẻ em.
Đầu óc Trương Đạt Dã trống rỗng, nghe Thành Long hỏi tới Boss của Baroque Works thì miệng giật giật:
"Cờ hó Crocodile!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận