One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 745: Long bạo phá (2)

Chương 745: Long bạo phá (2)
"Khủng bố hơn súng phóng tên lửa á? Hòn đá bé tí này á?" Thành Long lật Long phù chú qua lại quan sát: "Dùng cái này kiểu gì?"
Trương Đạt Dã lắc đầu: "Cháu chịu, cháu cũng vừa rút được thôi. Hay chú thử bóp mạnh một cái hoặc hô ‘Long bạo phá’ xem?"
"Bóp thử... Oái~" Thành Long hoảng sợ ngửa đầu lên, một cột lửa bắn ra khỏi Long phù chú, nổ tung tại tàng cây trên đỉnh đầu anh. Tàng cây thoáng cái bị nổ thành bụi mù, rơi lả tả xuống mặt Thành Long. May mà không bốc lên thành hỏa hoạn.
Thành Long lau sạch tro xám trên mặt, lại sờ đoạn tóc mái bị đốt trọi trên trán: "Cái này cũng quá nguy hiểm chứ?"
"Không được hướng họng súng vào chính mình là kiến thức thông thường mà..." Trương Đạt Dã phỉ nhổ một câu rồi nói: "Làm quen nhiều là có thể khống chế nhuần nhuyễn. Mà hình như bùa chú này có thể khảm hẳn vào lòng bàn tay, đến lúc ấy chú giơ bàn tay là có thể bắn pháo."
"Ừm... Được rồi, đúng là vũ khí phòng thân rất mạnh, cảm ơn cậu." Thành Long cảm thấy ở cái thế giới nhan nhản quái vật này, có cầm Long phù chú cũng không tính là an toàn.
“Ầm!”
"Á a a~" Tiếng nổ bất ngờ xảy dọa Thành Long sợ đến mức ném bay Long phù chú, thấy nó không phun lửa mới luống cuống tay chân đón lại: "Có chuyện gì vậy?"
Trương Đạt Dã chỉ Dorry và Brogy đã sẵn sàng quyết đấu lần nữa: "Núi lửa phun trào, chuyện bình thường."
"Giật hết cả mình." Thành Long lau mồ hôi lạnh trên trán: "Ra là núi lửa phun trào mà thôi."
Hiện tại mọi người đã có thể nói 'Chỉ là núi lửa phun trào mà thôi' rất thản nhiên, dù gì mỗi ngày đều thấy mà, đã quen rồi.
Mấy ngày nay, vài ngọn núi lửa trên đảo mỗi ngày đều phun trào vài lần, chỉ là không lần nào xuất hiện nham thạch và tro núi lửa số lượng lớn cả. Theo đánh giá của Wendy, không khí trên đảo có vẻ cũng không trở nên xấu đi vì núi lửa phun trào, cuộc sống của động vật trên đảo cũng không chịu bất cứ ảnh hưởng gì. Cứ như thể nó tồn tại để làm súng hiệu cho Dorry và Brogy vậy, vô cùng kỳ quái.
"Chú Long ơi~" Perona dùng đầu ngón tay chọc nhẹ eo Thành Long, mắt to nhìn chằm chằm anh: "Cho cháu mượn cái đấy chơi một lát được không?"
"Không được." Thành Long có sức đề kháng cực cao với vẻ dễ thương của Perona, chống nạnh nghiêm túc dạy dỗ: "Perona, em là trẻ con, phải học tập cho tốt, chịu khó rèn luyện sức khỏe. Long phù chú không phải đồ chơi, em cầm sẽ rất nguy hiểm. Vừa nãy em cũng thấy còn gì, không cẩn thận là gây hỏa hoạn ngay. Chưa kể…"
Perona nghiêng mặt bĩu môi: "Lại nữa."
Trương Đạt Dã nhìn Thành Long, lại nhìn Perona, cảm thấy khá là buồn rầu. Cậu vất vả lắm mới dạy ra một Perona khôn khéo lanh lợi, chắc không phải chú Long dạy vài ngày lại biến thành Tiểu Ngọc đấy chứ?
Trương Đạt Dã sầu lo kéo một con khủng long đi cùng đồng bạn trở về doanh trại, bây giờ đi về vừa vặn có thể ngồi xem người khổng lồ đánh nhau trong lúc chờ ăn cơm.
Khi về đến doanh trại, Tom đang đeo mặt nạ bảo hộ, cầm hàn điện hàn thân trên Cá mập khổng lồ. Ánh sáng chói mắt nhoáng lên theo tia lửa phụt ra.
Rõ ràng là dùng máy hàn điện bình thường mà những chỗ Tom hàn đều kín mít, phẳng lì, còn không có vết mối hàn nào. Mấy ngày nay Sharkler vẫn khen kỹ thuật của Tom không dứt miệng.
Trương Đạt Dã quay đầu đi không nhìn luồng sáng nhức mắt nọ: "Tom, Sharkler, chuẩn bị ăn cơm, nghỉ tí đã!"
Sharkler nói: "Bên trong sắp xong rồi đây, Tom đi trước đi!"
Tom dừng động tác nhìn xuống thì hưng phấn hẳn lên, có loại nó thích ăn!
Tom lại cầm hàn điện lên, dùng tốc độ nhanh nhất hàn nốt vài chỗ cuối cùng rồi mới quẳng máy hàn đi, chạy xuống chuẩn bị nấu cơm.
Mười mấy phút sau, mọi người thấy Cá mập khổng lồ hoạt động tay chân một chút, sau đó nghe được tiếng Sharkler vui sướng: "Sửa xong rồi! Cá mập khổng lồ siêu cấp sống lại!"
Vì cẩn thận, Sharkler thử một lúc rồi mới hài lòng: "Không sao rồi, mở cửa khoang lái!"
Cá mập khổng lồ không có phản ứng.
"Hở? Không đúng, sửa hệ thống điều khiển bằng giọng nói rồi mà?" Sharkler lại hô: "Mở cửa khoang điều khiển! Quái lạ..."
“Rầm, rầm!” Tiếng mở cửa thủ công vang lên, Sharkler lại vẫn không đi ra: "Tại sao không mở được? Khe hở khung cửa đâu? Tom! Sao lại hàn cả khe hở của khung cửa thế hả!"
Đã thế còn không thấy mối hàn nào, muốn phá cửa cũng không biết nên xuống tay từ đâu.
Sharkler nghĩ thế nào cũng không tưởng tượng được, hôm qua hắn còn khích lệ kỹ thuật của Tom đỉnh cao, hôm nay lại thua tại kỹ thuật hàn của Tom.
Tom đang chuẩn bị phối hợp món ăn chợt khựng lại, cẩn thận nhớ tới mấy kẽ hở cuối cùng bị mình hàn vào, ra là khe cửa à... Thảo nào lại ngay ngắn như vậy...
Cái này gọi là khe cửa đã bị mèo hàn chết, hôm nay ai cũng đừng hòng xuống xe à? Trương Đạt Dã giơ ngón tay cái lên: "Tom giỏi thật, không hổ là mày!"
Tom nở nụ cười gượng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận