One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 302: Yohohohoho (2)

Chương 302: Yohohohoho (2)
“Yohohohoho, rất hân hạnh được gặp các vị, tôi là Brook, sau khi chết chỉ còn lại xương cốt. Mong được mọi người giúp đỡ.” Brook một tay cầm gậy chống, tay kia nhẹ nhàng nhấc chiếc mũ phớt trên đầu lên, trông khá lịch lãm.
“Chiều cao của người này hơi thái quá rồi nhỉ. Ông là người á? Ông nói sau khi chết chỉ còn lại xương cốt, thế là ông không chết hẳn hay là sống lại rồi?” Diệp Ngôn tò mò đi một vòng quan sát Brook, không ngờ cư dân bản địa đầu tiên cậu ta gặp ở thế giới này lại là một bộ xương khô.
“À, tôi là người, đã chết một lần rồi sống lại. Yohohohoho.” Brook cười sang sảng đáp lời.
Thụy Manh Manh không nhịn được hỏi: “Đây cũng là năng lực của Trái Ác Quỷ à?”
“Chính xác, tôi đã từng ăn trái Yomi Yomi, sau khi chết, linh hồn tôi từ Âm Phủ quay trở về, sống lại lần nữa.” Brook hơi khựng lại, liếc thoáng qua Thụy Manh Manh và Artoria: “Vừa nãy không chú ý, hóa ra nơi này có hai cô gái xinh đẹp. Thật ngại quá, có thể để tôi nhìn một chút…”
Trương Đạt Dã siết chặt nắm tay, quả nhiên bộ xương khô háo sắc này cần được dạy cho một bài học.
“Quần ló…”
“Hây ya.” Không chờ Trương Đạt Dã ra tay, tám Cờ yêu cùng nhau xông lên, vây Brook đấm đá một trận.
“Á á, đau quá đau quá… Xương tôi sắp gãy rồi!”
Bởi vì Brook mồm thối nên dạy dỗ một tí là được, không đến mức phải làm gì hắn. Cuối cùng vẫn mời hắn lên quán rượu nhỏ bên trong ngồi một lát.
Quầy rượu nhỏ nằm ở tầng cao nhất của Hope, diện tích hơi nhỏ hơn quán rượu Trương Đạt Dã mở trên đảo, bên trong quầy ngoại trừ đủ loại rượu thì còn có hồng trà, lục trà, nước trái cây, nước ngọt… cần gì có nấy.
Trương Đạt Dã cố ý cầm biển tên quán rượu theo, treo ở quán rượu trên thuyền. Đây là quà do chú Goodman làm tặng lúc mới khai trương quán, khá có ý nghĩa kỷ niệm.
Lúc này, trước mặt Brook có một tách hồng trà và vài miếng bánh ngọt phỏng chế đảo Người Cá.
Bánh ngọt đến từ đảo Người Cá thật đã bị tiêu diệt sạch từ lâu rồi, mấy phần này chỉ là Tom làm riêng cho Brook, coi như quà xin lỗi… Tại lúc nãy nó thừa dịp loạn nhét hai tép tỏi vào mồm Brook.
Tom là một chiếc mèo lễ phép, sau khi xác nhận Brook là người thì bày tỏ phải làm chút món ngon sở trường để xin lỗi hắn.
Brook bị đánh cũng không giận chút nào, vui sướng thưởng thức món ngon Tom cố ý làm cho mình: "Tài nấu nướng của cậu Tom đúng là tuyệt quá. Mấy chục năm nay tôi chưa được ăn đồ ngon như vậy rồi, ngon đến mức muốn nuốt luôn cả đầu lưỡi. À, tuy rằng tôi đã không còn đầu lưỡi nữa, Yohohohoho ~ "
Nghe được chuyện cười lạnh cấp xương khô của Brook, Trương Đạt Dã hiểu ý cười một tiếng, đây là tác phong quen thuộc của hắn.
"Á há ha ha hahaha~" Điểm cười của Tom hơi thấp, cười lăn lộn đấm sàn nhà luôn rồi.
Đương nhiên, không phải ai cũng cảm nhận được chuyện cười của Brook, như Thụy Manh Manh chỉ cảm thấy rợn hết cả người. Bộ xương khô biết nói và vân vân, có phải bảo quen là quen ngay được đâu.
Artoria là tạm thời không có tâm tư để ý tới, cô đang bận tiêu diệt phần bánh ngọt của mình. Riêng về phương diện ăn mà nói, trước nay Tom không quên Artoria bao giờ.
Đổi lại, mỗi lần Artoria cầm tiền tiêu vặt của mình mua thứ tốt để ăn cũng không quên chia phần cho Tom.
Đại khái thì "có thể chia sẻ đồ ăn cho nhau" tượng trưng cho quan hệ thân mật của cả hai.
Sharkler đã trốn ra ngoài, không phải sợ bộ xương, mà lo Brook sẽ ca hát. Vì không quá thất lễ, hắn còn cố ý tìm lý do rằng thì là mà 'Phải quan sát hướng đi'.
"Mất công ông chú biến thành dáng vẻ này mà còn lạc quan như vậy. Chẳng lẽ là tác dụng phụ sau khi sống lại à?" Diệp Ngôn chống cằm. Theo lẽ thường thì không bao giờ có chuyện sống lại gì cả, dù có làm được thì cũng phải trả giá gì đó mới đúng.
Mọi người vừa uống đồ uống của mình vừa tò mò hỏi Brook đủ loại vấn đề.
"Không, tác dụng phục sinh của trái ác quỷ chỉ là biến thành vịt cạn thôi. Tôi biến thành thế này là vì lẽ ra sau khi linh hồn từ Âm Phủ trở lại bay vào cơ thể mình là được. Nhưng không ngờ lại lạc đường ở mảnh biển này, tốn mất cả năm mới tìm được thi thể của mình, lúc đấy đã chỉ còn mỗi xương."
"Chỉ còn xương trắng còn có thể sống lại, mà vẫn uống nước ăn thức ăn được. Thần kỳ thật đấy." Vừa rồi Thụy Manh Manh còn tò mò muốn xem thử liệu Brook uống trà có rỉ nước ra ngoài không.
"Yohohohoho, có thể sống sót cũng đã rất tốt. Ít nhất tôi có thể giúp đám bạn đã chết của mình hoàn thành ước nguyện. Và cả… một lời hứa." Brook uống nốt hồng trà trong tách, đứng dậy khom người:
"Vô cùng biết ơn sự chiêu đãi nhiệt tình của các vị. Hôm nay là ngày vui nhất suốt 40 năm sau khi tôi sống lại. Có thể gặp các vị ở đây thật tốt quá.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận